Chương 749: Lưu khấu tới rồi
Chương 749: Lưu khấu tới rồi
Sau một búa của nghiên cứu sinh này, đèn hiển thị phía trên máy lập tức bị tắt.
Mà xa xa, ngoài Cao Gia bảo, đám công nhân đang xem "Sử Khả Pháp phổ pháp" đột nhiên la lên: "Oa, trên tiên gia bảo kính nhảy ra một hàng chữ, đây viết cái gì? Chúng ta không biết chữ."
Trong số khán giả có một học sinh tiểu học, nhảy dựng lên lớn tiếng nói: "Không xong rồi, hàng chữ này nhắc nhở chính là 'lượng pin không đủ, mời sạc pin."
Thì ra, máy tính bảng này mở từ sáng sớm cho đến chiều tối, đã chỉ còn một chút pin cuối cùng, bình thường lúc này Lý Đạo Huyền sẽ thu nó về trời để sạc pin.
Thế nhưng vừa rồi Lý Đạo Huyền đã lắp xong điện mặt trời nên y lười sạc pin.
Kết quả điện mặt trời vừa mới lắp xong, còn chưa kịp nạp cho máy tính bảng được bao nhiêu pin, đã bị một đám người tí hon nghịch ngợm tắt đi, đương nhiên máy tính bảng phải nhắc nhở như vậy.
Tống Ứng Tinh quay đầu nhìn các khán giả hô to gọi nhỏ dưới sườn núi, lại quay sang nhìn nghiên cứu sinh: "Ngươi lại đập xuống nút ON thử xem."
Nghiên cứu sinh đập xuống một búa: "Quang!"
Đèn chỉ thị trên hộp sáng lên, tiếp theo, đám khán giả đang xem tiết mục dưới chân núi cũng yên tĩnh: "A, chữ ngăn cản hình ảnh đã không thấy nữa rồi, xem tiếp, xem tiếp thôi."
Tống Ứng Tinh mừng rỡ: "Đúng rồi, cái này quả nhiên là công tắc."
Bạch công tử cũng cười: "Hắc hắc hắc, vậy là dễ xử lý rồi. Chúng ta nhanh đi lật đoạn về điện lực trong sách Vật Lý ra xem, làm ra các thứ bên trong sách nói đến. Sau đó, tìm một buổi tối, mọi người đều không xem gì, tắt máy phát điện tiên gia này đi, tước vỏ cao su, nối điện ra dùng."
Tống Ứng Tinh: "Ta thử đi làm bóng đèn."
Bạch công tử: "Ta muốn thử xem mạch song song là thứ gì."
Vương Trưng: "Bản thân kính trọng thần phật, không tham dự thảo luận phá hư thần khí, cáp lý lộ á, ma tổ phù hộ, A-men, Thiên Tôn nhân thiện."
Tống Ứng Tinh: "Lão Vương, hình như lần trước ngươi đề xuất qua vấn đề từ trường? Không muốn thử xem điện từ trường sao?"
Vương Trưng cứng đơ cả người: "A, cái này...ôi Thiên Tôn, không phải tiểu nhân không kính trọng thần linh, là tiểu nhân biết ngài có ý chí rộng lớn, cho nên tiểu nhân... Ha ha ha ha, điện từ trường, ta tới đây."
Ba nhà khoa học đi đầu, một đám nghiên cứu sinh ồn ào, lại thêm một đám học sinh trung học cùng học sinh cao trung tự học theo hỗ trợ, các phần tử nghịch ngợm lập tức bắt đầu xắn tay áo, bắt đầu vào việc.
Thật ra Lý Đạo Huyền sớm đã nghe được tất cả những gì họ nói, y vốn đã có dự định, nếu như những người tí hon này thao tác điện có nguy hiểm gì, y sẽ ra tay ngăn cản. Không ngờ các người tí hon rất thông minh, còn biết tắt máy phát điện, vậy đương nhiên không có vấn đề rồi.
Tuỳ ý bọn họ chơi đi!
Không đúng, không thể gọi là chơi được.
Phải gọi là: tuỳ ý bọn họ mày mò nghiên cứu đi.
Được rồi, lại chuyển tầm nhìn xem chỗ khác...
Lý Đạo Huyền xoát xoát xoát chuyển một hồi, địa phương khác đều không có chuyện gì, vì vậy y lại chuyển đến thành Lạc Dương.
Vừa mới chuyển qua, mở mắt ra, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của một thám báo: "Tới rồi, tới rồi! Lưu khấu tới thật rồi! Tặc quân của hai đội Mãnh Hổ, Độc Hổ mang theo một đám lưu khấu đang hướng về thành Lạc Dương, lập tức sẽ đến dưới thành."
Y theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy bên tường thành Lạc Dương đang rất hỗn loạn.
Chu Thường Tuân gào lên như giết lợn: "Tới rồi, a a a, đại quân lưu khấu tới rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mau bảo vệ bản vương."
Hắn vừa la lên, 500 thân vệ của hắn cũng bị loạn, một nửa thân vệ còn canh giữ ở bên tường thành, nhưng một nửa thân vệ khác lại tập trung hết bên cạnh Chu Thường Tuân.
Dân đoàn do Phàn Thượng Hiên tổ chức cũng đang hỗn loạn, không nắm được phương hướng.
Hà Nam không thể so được Thiểm Tây và Sơn Tây!
Hai vùng Tần Tấn, lưu khấu làm loạn nhiều năm, dù là quân đội hay dân đoàn đều đã được rèn luyện trong hoàn cảnh tàn khốc. Nhưng Hà Nam còn chưa trải qua lễ rửa tội của lưu khấu, quân đội và dân đoàn ở đây đều vẫn là cấp bậc chân tôm, vừa gặp phải thực chiến là sẽ luống cuống.
Trong hỗn loạn, dân đoàn thôn Cao Gia vẫn đang trốn trong Tàng Binh động nghỉ ngơi thoắt cái chạy ra ngoài, dùng tốc độ nhanh chóng chạy lên tường thành.
Chu Thường Tuân vừa mới còn thổ tào những hỏa súng binh này vì sao phải tìm sẵn vị trí cho mình trên tường thành, hiện tại hắn mới biết, bởi vì những hỏa súng binh này đã xác định trước vị trí của mình, hiện tại lâm chiến sẽ không phải luống cuống.
Họ vừa ra khỏi Tàng Binh động, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí theo dự tính của mình.
Có vài người trí nhớ không tốt thì đã vẽ sẵn ký hiệu, chỉ cần dọc theo tường thành chạy tới là sẽ thấy ký hiệu của mình vẽ, thế là dừng lại.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ 2000 hỏa súng binh mỗi người đều đứng vào vị trí của mình.
Chu Thường Tuân: "Ơ, ơ?"
Trái lại 500 thân vệ của mình hiện tại đều như con ruồi đầu chạy lăng xăng, lần này thực sự là cao thấp rõ ràng.
Bạch Diên đi tới bên cạnh hắn, cười nói: "Năm lượng bạc một người, trả có đáng giá không vậy?"
Chu Thường Tuân: "Cái này...nhìn từ trước mắt, tạm thời vẫn không đáng...Có thể chỉ đáng 2 lượng bạc một người thôi."
Bạch Diên cười.
"Tới rồi, nhìn thấy lưu khấu rồi."
Có người la lên.
Mọi người cùng nhau nhìn ra phía ngoài thành, chỉ thấy lượng lớn tặc binh xuất hiện phía đông xa xa, đông nghịt, có thể nói phô thiên cái địa, liếc mắt nhìn qua, căn bản không rõ có bao nhiêu.
Tràng diện này, người Thiểm Tây và người Sơn Tây đã nhìn quen rồi, thế nhưng người Hà Nam vẫn còn chưa quen.
Chu Thường Tuân chỉ nhìn thoáng qua kinh hãi thiếu chút nữa rớt cả cằm, mặt tái đi, nói năng lộn xộn: "Xong, chúng ta xong rồi, nhiều như vậy...quá nhiều... Lạc Dương xong rồi, Hà Nam xong rồi, tất cả chúng ta đều xong rồi."
Đội thân vệ của hắn, dân đoàn của Lạc Dương, tất cả đều sợ đến mức mặt không còn chút máu.
Trái lại Phàn Thượng Hiên tốt hơn một chút, hắn đã từng thấy qua 20 vạn lưu khấu ở bên ngoài phủ Hoài Khánh, hiện tại cũng coi như có chút năng lực thích ứng rồi.
Hắn quay sang nhìn Bạch Diên: "Bạch tiên sinh, ngươi thấy thế nào?"
Bạch Diên lấy ra một cây quạt, xoạt một cái mở ra, trên cây quạt viết hai chữ "quân tử", hắn dùng cây quạt che nửa bên mặt của mình: "Không cần lo lắng, lưu khấu tuy nhiều, chẳng qua chỉ là gà đất chó sành mà thôi."
Lý Đạo Huyền trên thành lâu thò đầu ra: "Mặc dù tặc tử xuất hiện ở bên ngoài thành đông, nhưng bên ngoài ba cửa thành nam, bắc, tây cũng phải canh chừng cho tốt, đề phòng lưu khấu dương đông kích tây."
Phàn Thượng Hiên bừng tỉnh: "Hiểu rồi, bản quan lập tức phái người tăng cường cảnh giới ở ba cửa nam, bắc, tây."
Bên này bắt đầu an bài, lại thấy lưu khấu ngoài thành cũng đang an bài.
Trong đại quân lưu khấu có rất nhiều chiếc xe đẩy tay nhỏ được đẩy ra ngoài, đặt trên khu đất trống bên cạnh quân đội, các lưu khấu dùng xẻng xúc đất đá đổ hết vào trong xe.
Chu Thường Tuân: "Chúng đang làm gì vậy? Vì sao muốn dùng xe đẩy chở bùn đất?"
Phàn Thượng Hiên: "Đó là dùng để lấp đầy sông hộ thành. Ngay từ đầu tác chiến, chúng sẽ đẩy xe, chống chịu cung tên, đổ bùn đất trong xe đẩy xuống sông hộ thành."