Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 748 - Chương 748: Ha Ha, Ta Biết Chữ

Chương 748: Ha ha, ta biết chữ Chương 748: Ha ha, ta biết chữ

Hệ thống điện mặt trời lắp đặt thành công.

Lý Đạo Huyền thầm vui trong lòng: giờ thì không cần mình mỗi ngày cầm ra cầm vào sạc pin cho nó nữa.

Kế tiếp, chính là vấn đề che giấu dây điện.

Dây điện kéo từ ngoài thành vào quá không an toàn.

Lý Đạo Huyền học cách của hậu thế, đào rãnh trên mặt đất, đoạn ngoài thành thì dễ, y cứ tùy tiện đào rồi chôn là giải quyết xong.

Thế nhưng đoạn ở trong thành Bồ Châu thì phải đi qua con đường, viện tử của lão bách tính, thậm chí có một đoạn phải đi qua đại giáo trường binh doanh trong thành Bồ Châu, vậy thì không dễ xử lý rồi. Nếu như việc này làm tại hậu thế, không biết sẽ phải tốn bao nhiêu văn kiện, bao nhiêu tiền bồi thường mới có thể xử lý xong.

Nhưng ở chỗ này, Lý Đạo Huyền lấy ra bàn tay vàng khổng lồ, liền nghe được các người tí hon hoan hô: "Oa, Thiên Tôn hiển linh rồi, lần này Thiên Tôn muốn làm gì nhỉ?"

"Oa, Thiên Tôn đang đào rãnh!"

"Đào đến trong sân nhà ta rồi, ha ha ha, nhà ta dính vào thần tích Thiên Tôn rồi."

Một cái rãnh đi xuyên vào thành, vậy mà không ai phản đối, trái lại tất cả hoan hô, xe ngựa bị đào chặn ngang đường đi cũng không chửi thề, trái lại vui vẻ dừng lại bên rãnh xem náo nhiệt.

Rãnh này còn phân nhánh, một cái hướng về rạp hát, một cái thông đến quảng trường trước cổng chợ. Thành Bồ Châu có hai cái máy tỉnh bảng, cho nên cần đồng thời cung cấp điện.

Chỉ thấy Thiên Tôn đào rãnh xong, tiếp đó chôn một sợi dây vừa to vừa dài vừa đen vào trong, tại vị trí phân nhanh còn chia sợi dây làm hai, lại lấp đất vào. Con đường và viện tử của lão bách tính đều khôi phục nguyên dạng, chỉ là trên mặt đất còn có thể thấy được chỗ vừa rồi đào rãnh có màu sắc khác với bên cạnh.

Thế là, máy tính bảng của rạp hát và quảng trường đều thành công thông điện.

Lý Đạo Huyền kiểm tra thành công, nghĩ nghĩ, lại chuyển tầm nhìn đến thôn Cao Gia, trên đỉnh sườn núi bên cạnh Khu thương mại Cao Gia cũng lắp một điện mặt trời. . . --

Chiều tối cùng ngày, mặt trời chiều ngã về tây.

Trên màn hình bên ngoài Cao Gia bảo đang phát tiết mục "Sử Khả Pháp phổ pháp". Các công nhân tan tầm, không có việc gì làm đang ngồi trên quảng trường trước màn hình, xếp hàng, ăn trái cây, học tập pháp luật.

Trên sườn núi bên cạnh Khu thương mại Cao Gia, Tống Ứng Tinh, Bạch công tử, Vương Trưng, cùng với một nhóm kỹ sư cao cấp, nghiên cứu sinh, học sinh trung học, cùng với "người mở đường tri thức" sớm đã tốt nghiệp sơ trung, đang bắt đầu chương trình học cao trung tự học, đứng ở phía trước hệ thống điện mặt trời.

Đám người đều ngẩng đầu, nhìn tấm pin mặt trời vô cùng khổng lồ.

Hệ thống điện mặt trời này trong mắt Lý Đạo Huyền chỉ là mấy cái giá nhỏ cộng thêm mấy tấm pin nhỏ, nhưng ở trong mắt các người tí hon, nó thật sự là siêu cấp khổng lồ, một công trình to lớn không thể dùng nhân lực dao động.

Tống Ứng Tinh chỉ vào tấm pin mặt trời trên đỉnh đầu: "Mọi người xem, cái tấm này, chính là cái loại trên đỉnh Xe Mặt Trời công cộng của chúng ta, chỉ là loại lần này Thiên Tôn đặt xuống to hơn nhiều, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người."

Bạch công tử gật đầu: "Không hề nghi ngờ, nó chuyển hoá ánh nắng thành điện lực. Chúng ta đã học điện ở trong sách Vật Lý, thế nhưng lại không có cơ hội thao tác điện."

Mọi người cùng gật đầu.

Họ thông qua "Vật Lý thiên thư" mà Thiên Tôn ban thưởng, đã học Vật Lý cấp sơ trung, cùng với một số người đã bắt đầu nghiên cứu Vật Lý cao trung cấp.

Họ đã sớm học qua khái niệm "điện lực" này ở trong sách Vật Lý, thế nhưng, thôn Cao Gia vẫn chưa có đủ năng lực chơi điện.

Tống Ứng Tinh có vẻ hưng phấn: "Các vị! Cỗ máy tiên gia khổng lồ này thể cung cấp điện lực cho chúng ta, sau đó, tất cả tri thức có quan hệ với điện mà chúng ta đã học được trên sách Vật Lý nhưng không cách nào thực tiễn, đều có thể dùng thứ này để thực hiện rồi."

Bạch công tử cũng hưng phấn: "Ta ở trong sách Vật Lý sơ tam nhìn thấy một bài, [Làm sao thắp sáng bóng đèn], lúc đó cảm thấy vô cùng thú vị, đáng tiếc vẫn không có điện, không cách nào thực nghiệm, hiện tại có thể thử rồi."

Vương Trưng lại lên tiếng: "Hai vị, đừng hưng phấn quá sớm! Đây chính là thần vật mà Thiên Tôn ban thưởng, chúng ta tự ý cầm thần vật để lấy điện, chơi thực nghiệm khoa học, có thể sẽ khiến Thiên Tôn tức giận hay không?"

Tống Ứng Tinh cười nói: "Lão Vương, ngươi tới trễ, ngươi không biết tính tình của Thiên Tôn đâu. Thiên Tôn thích nhất chúng ta cố gắng nghiên cứu, nên sẽ không tức giận vì loại chuyện này."

Bạch công tử cũng gật đầu: "Đúng vậy! Thiên Tôn sẽ chỉ khích lệ chúng ta, sẽ không mắng chúng ta."

Một đám học sinh sống năm sáu năm ở thôn Cao Gia cũng mở miệng: "Cứ làm là xong việc."

Vương Trưng: "A Mễ Thâu Phật, vô lượng sấu phúc, ngả lại dĩ côn, cáp lý lộ á, Thiên Tôn phù hộ! Chuyện bọn họ đang tiến hành thảo luận không quan hệ với ta, ta không biết, ta hoàn toàn không nghe thấy."

Lúc này, Bạch công tử to gan nhất đã bắt đầu hành động: "Muốn lấy điện trên cái máy này, chúng ta phải kéo dây đúng không? Nhìn này, dây điện to to này, chúng ta dựa theo trên sách Vật Lý viết, tự mình chế tạo một sợi dây điện, nối lên trên, là có thể lấy điện rồi..."

"Vậy phải cắt vỏ cao su trước mới được."

"Mặc dù vỏ cao su dày, cũng rất mềm, chúng ta dùng dao sắc một chút là cắt được."

"Chờ một chút, tri thức Vật Lý mà ta học qua nói cho ta biết, nếu như tùy ý cắt cao su, dao của chúng ta đụng phải lõi kim loại bên trong, chúng ta sẽ bị điện giật đúng không?"

"Bị điện giật là sẽ chết đó!"

Mọi người: "! ! !"

Tống Ứng Tinh mở miệng: "Đừng sợ! Đồ tiên gia mà Thiên Tôn cung cấp đều có một đặc điểm, đó chính là...sẽ có một công tắc. Chúng ta chỉ cần tìm được công tắc, đóng nó xuống, là có thể cắt điện rồi."

Mọi người: "Tống đại sư một lời đánh thức người trong mộng a."

Mọi người lập tức bu quanh cái hộp và tìm kiếm.

Phải nói, thật sự để cho họ tìm được, một cái công tắc thật lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Phía trên công tắc viết chữ: "on/off" .

Mọi người đều ngẩn ra: "Không xong, chữ viết này là cái gì? Nhìn không hiểu!"

"Không hiểu công tắc, nếu ấn lung tung, sẽ xảy ra chuyện đúng không?"

"Nói không chừng một bên là viết phi thăng Thiên giới, bên kia viết chính là dẹp yên yêu tà."

Ngay khi cả đám hoang mang, Vương Trưng đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha ha, ta biết cái này, đây là chữ Tây Dương, ON ý là mở, OFF ý là đóng, ha ha ha ha."

Mọi người mừng rỡ: "Lão Vương, không ngờ ngươi lại phát huy tác dụng vào lúc này."

"Thế nhưng, vì sao phía trên thứ này lại là chữ Tây Dương?"

"Đúng vậy, sao Thiên Tôn lại dùng chữ Tây Dương rồi?"

Vương Trưng nói: "Chư vị, ta đã sớm nói qua với các ngươi rồi, rất nhiều tiên gia pháp bảo Thiên Tôn đưa ra đều là mượn từ thần tiên khác. Pháp bảo viết on/off này nói không chừng chính là mượn từ chỗ chúa Giê-xu hoặc là thánh mẫu, cho nên viết chữ Tây Dương. Vào lúc này, chúng ta sẽ phải nói, cáp lý lộ á, cáp lý lộ á." (Hallelujah, là thuật ngữ tôn giáo của Cơ Đốc giáo, thường sử dụng trong Thánh kinh để biểu thị từ cảm thán của sự hoan hô, ý nghĩa là tán dương Thượng đế)

Mọi người: "Ngáo! Bệnh thần kinh!"

Mọi người khinh bỉ lão Vương, nhưng tình báo quan trọng mà lão Vương cung cấp lại không thể bỏ qua, một vị nghiên cứu sinh bò lên trên hộp, cầm lấy một cái búa to, quay về nút OFF đập xuống một cái.
Bình Luận (0)
Comment