Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 764 - Chương 764: Nhập Trú Võ Quan

Chương 764: Nhập trú Võ Quan Chương 764: Nhập trú Võ Quan

Hà Nam. . .

Hà Nam vừa mới gặp phải Hoàng Hà vỡ đê, vào năm Sùng Trinh thứ sáu, lại nghênh đón nạn hạn hán.

Đã không có thu hoạch, trồng lúa mạch lại khó. Ngoài đồng không một ngọn cỏ, thập thất cửu không. Vì vậy đấu gạo giá trị năm tiền, có công việc một ngày không kiếm được một thăng gạo, có người hái rễ cỏ lá cây ăn đỡ đói, có chồng vứt bỏ vợ, mẹ vứt bỏ con, bán một đứa con không được vài bữa cơm, có người tự vẫn trong rừng, tự chôn mình dưới mương, có người chết đói bên đường, có người rách rưới xanh xao đi xin ăn, có người cốt nhục tương tàn.

Dưới tình huống bi thảm như vậy, lưu khấu lại tới!

Đại quân lưu khấu kéo đến như châu chấu, xách theo đao kiếm, vốn chuẩn bị xông vào thôn trang cướp một phen cho đã, thế nhưng khi chúng nhìn thấy tình huống ở các nông thôn Hà Nam phổ biến đều như vậy, cũng không khỏi giật nảy mình.

"Sấm Vương đại ca, chúng ta không cướp được gì hết trong thôn trang." Mãnh Hổ hồi báo: "Lão bách tính của Hà Nam con mẹ nó còn nghèo hơn cả chúng ta nữa."

Sấm Vương nghe được hồi báo, cũng không khỏi ngẩn ra: "Vậy phải làm sao đây? Hơn mười vạn đại quân chúng ta phải ăn chứ."

"Vẫn phải công thành." Sấm Tướng từ bên cạnh thò đầu ra: "Sấm Vương đại ca, xin cho ta nói một câu, lấy quy mô hiện tại của quân ta, cướp nông thôn, cướp lão bách tính đã không còn ý nghĩa nữa. Lấy của lão bách tính bao nhiêu mới đủ cho mười vạn người chúng ta ăn? Chúng ta chỉ có thể đi cướp thành trì của triều đình, mở kho thóc của quan phủ. Về phần những nông dân lão bách tính này, không chỉ không thể cướp nữa, trái lại nên ra sức tiếp nhận, để cho bọn họ gia nhập quân ta mới phải. Như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục lớn mạnh, cướp càng nhiều thành trì."

Sấm Vương nghe xong, cũng cảm thấy có lý.

Quân lưu khấu thay đổi hành vi thường thấy, không cướp đoạt nông thôn nữa, mà ra sức bức ép hương dân, làm lớn mạnh quân đội, chuyển mục tiêu công kích lên thành trì.

Tặc quân phân nhiều lộ xuất kích, các huyện thành phía tây Hà Nam lần lượt bị chiếm giữ.

Lưu khấu thế thịnh một lần nữa!

Binh phong trực chỉ Võ Quan. . . --

Núi Thiên Trụ.

Các lão bách tính dưới núi Thiên Trụ nghe nói lưu khấu có khả năng sẽ tới liền rơi vào hoảng loạn.

Nhưng họ không đợi được lưu khấu tới, lại đợi được đội vận tải tiếp tế hậu cần của thôn Cao Gia tới trước.

Đội vận tải này vừa đến, các lão bách tính huyện Sơn Dương liền được hưởng phúc.

Lý Đạo Huyền không nói hai lời, đầu tiên hạ lệnh, phát một nhà năm đấu lương thực.

Trước tiên trấn an tâm tình của lão bách tính.

Vừa xuất chiêu này, hiệu quả quả nhiên rất tốt, trong nháy mắt các lão bách tính không hoảng nữa, đồng thời trở nên rất nghe lời, rất phối hợp.

Mọi người tạm thời bỏ công việc, xây dựng các loại công sự phòng ngự, đào chiến hào, đào hố tán binh, biến các làng xã trong huyện Sơn Dương như trong địa đạo chiến, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ lưu khấu vào thôn.

Sau đó tin tức lại tới.

Lưu khấu đến rồi, sau khi tai hoạ Hà Nam một vòng, đại quân lưu khấu vốn chỉ còn lại hơn mười vạn, lại bành trướng đến 25 vạn người.

Binh hùng tướng mạnh, liên tục đánh chiếm huyện thành.

Lưu khấu binh lực vừa mạnh, liền bắt đầu buông thả, không trốn vào sơn lâm giao giới bốn tỉnh nữa, mà trực tiếp đánh tới Võ Quan.

"Lưu khấu sắp đến Võ Quan rồi." La Hi nhanh chóng chạy vào miếu Dược Vương, lớn tiếng la lên: "Trịnh huynh, việc lớn không tốt, lưu khấu sắp đến Võ Quan rồi. Võ Quan là cửa ngõ của Thiểm Tây, nếu lưu khấu công phá Võ Quan, là có thể trở lại Thiểm Tây lần nữa. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tin tức này truyền đến, Trịnh Cẩu Tử cũng không khỏi nhún vai lắc đầu: "Lưu khấu kiêu ngạo như thế sao? không thèm đi sơn đạo, trực tiếp đi quan đạo, còn dám thẳng tiến Võ Quan?"

La Hi: "Khẳng định lưu khấu đoán được Hồng Thừa Trù bị người Mông Cổ cầm chân ở Cố Nguyên, không rảnh tay tới đối phó bọn họ, quân lực Thiểm Tây không có, cho nên dám chính diện đánh Võ Quan."

"Được, vậy chúng ta di chuyển đến Võ Quan đi." Lý Đạo Huyền từ trong xe ngựa đi ra, cười nói: "Chúng ta lựa chọn đóng quân tại huyện Sơn Dương, chính là bởi vì nơi này nằm ở chính giữa, thuận tiện tiếp viện cho bất cứ địa phương nào xung quanh. Lưu khấu ở đâu, chúng ta sẽ đến nơi đó."

Lý Đạo Huyền ra lệnh một tiếng, dân đoàn lập tức hành động.

Từ núi Thiên Trụ chạy đến Võ Quan, cũng chỉ một trăm dặm đường.

Mọi người thoáng tăng tốc, chạy chạy, cũng chỉ thời gian hơn một ngày, Võ Quan đã ở trước mắt.

La Hi nói: "Nhìn đi, Võ Quan kìa, cũng không thấy tặc binh tai hoạ gì ở trong quan, trạm gác này vẫn còn nằm trong tay quan binh."

Bát Địa Thỏ: "Nhưng ta cũng không thấy quan binh."

Vừa nghe nói vậy, La Hi liền ngẩn ra: "Kỳ lạ? Nơi này là cửa ngõ Thiểm Tây, từ xưa chính là vùng giao tranh binh gia, phải có quan binh quanh năm suốt tháng lưu trú phòng thủ chứ, người đâu rồi?"

Bát Địa Thỏ: "Ha ha ha, chạy rồi, khẳng định là chạy rồi."

La Hi lau mồ hôi.

Đúng lúc này, thám báo của dân đoàn thôn Cao Gia đã thò đầu ra từ trên Võ Quan, còn đang đứng trên tường từ xa vẫn tay với bộ đội chủ lực, ý là không có nguy hiểm, có thể qua.

Mọi người vội vàng tăng tốc, chạy đến Võ Quan.

Vào trong quan rồi mới nhìn thấy, quả nhiên, cả Võ Quan đã không còn ai.

Không có một quan binh, đương nhiên, cũng không có một lão bách tính. Lão bách tính địa phương ở Võ Quan nhìn thấy quan binh bỏ chạy, họ tự nhiên cũng sẽ không ngốc nghếch ở lại, tất cả đều tay bế tay bồng, trốn vào sơn lâm phụ cận rồi.

La Hi dở khóc dở cười: "Võ tướng thủ quan còn nhát chết hơn ta nữa. Mặc dù ta đánh sẽ chạy, thế nhưng trước khi chưa đánh, ta sẽ không chạy. Người này không sợ bị hoàng thượng thu thập sao?"

Trịnh Cẩu Tử cười: "Chạy sẽ chỉ bị cách chức, đánh thua thế nhưng sẽ bị chết. Không có quan binh cũng tốt, vừa lúc thuận tiện cho chúng ta phát huy."

Dân đoàn Thôn Cao Gia lập tức bắt đầu xác định vị trí phòng thủ của mình.

Giống như khi đóng ở Lạc Dương, trước tiên tìm vị trí của mình, làm ký hiệu, khi tặc quân vừa tới, sẽ biết mình nên nên xuất hiện ở đâu.

La Hi và gia đinh của hắn cảm thấy không có việc gì làm, cả đám chỉ có thể đi tới đi lui sau mông của dân đoàn thôn Cao Gia.

"Này...Trịnh huynh, có thể tìm chút việc gì làm cho chúng tôi không?"

La Hi tỏ ra xấu hổ nói: "Tốt xấu là ta mời các ngươi tới hỗ trợ, kết quả ta không làm gì hết, cứ cảm thấy không ổn lắm."

"Tránh ra." Một binh sĩ dân đoàn từ phía sau đi tới, đẩy ra La Hi ra: "Đừng chắn ở giữa đường."

La Hi: ". . ."

Hắn lại cái khó ló cái khôn: "Hay là, người của ta phụ trách thám báo, canh gác, những việc này chúng tôi cũng rất sở trường."

"Như vậy cũng được." Trịnh Cẩu Tử cười nói: "Lựa chọn một vài người của ngươi lên tháp canh, đứng ở trên cao canh gác. Mặt khác, phái vài người từ phía đông Võ Quan đi ra ngoài, dò xét thêm một đoạn hướng về bên Hà Nam đi, phát hiện đại quân lưu khấu thì lập tức chạy về báo cáo."

La Hi mừng rỡ: "Được! Ta cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi."

Dưới trướng hắn tốt xấu cũng có 150 gia đinh, hơn nữa, những gia đinh này cũng coi như tinh nhuệ, gia đinh binh của các tướng quân Minh triều đều là tinh nhuệ, không có ai nhát chết.

Trong đám gia đinh chia ra vài người lên tháp canh, vài người đi ra Võ Quan, phân tán xung quanh, đảm nhiệm phần công việc thám báo rất có tiền đồ này.
Bình Luận (0)
Comment