Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 765 - Chương 765: Gọi Cửa

Chương 765: Gọi cửa Chương 765: Gọi cửa

"Cái gì? Thủ quân Võ Quan chạy rồi?" Tân nhiệm tuần phủ Luyện Quốc Sự vừa mới đi nhậm chức, còn đang xử lý công văn bên trong phủ Tây An, khi nghe được tin tức này tức thì cảm giác cả người sắp không xong rồi.

"Phủ Tây An cách Võ Quan 300 dặm, lập tức tổ chức quân đội, nếu chạy nhanh, có lẽ còn kịp qua đó." Luyện Quốc Sự vội hơn đi ngoài: "Tây An có binh nào khả dụng?"

Sư gia của hắn lập tức báo cáo: "Tây An có tả hữu tiền hậu, tứ vệ binh, trong đó tả vệ 500 người do Tần Vương phủ quản hạt, tam vệ khác chúng ta có thể điều động."

Luyện Quốc Sự vội vàng chọn ba bộ vệ sở binh của Tây An hữu vệ, tiền vệ, hậu vệ, cộng thêm gia đinh binh của mình, một số dân đoàn, vội vã chạy về Võ Quan.

Tuy nhiên vừa mới xuất phát không bao lâu, Luyện Quốc Sự liền cảm giác được rất không thích hợp.

Ba bộ vệ sở binh này cảm giác không ổn. Hoàn toàn chính là loại nông dân bộ đội làm ruộng, từng người mặc áo giáp lộn xộn, quân dung cũng không nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn thấy một binh sĩ vung đao kiếm trường mâu, động tác cực kỳ nghiệp dư, căn bản chưa từng luyện qua.

Đám người này không một ai biết đánh trận!

Luyện Quốc Sự thầm kêu hỏng bét, nhưng lúc này kiên trì cũng phải lên, Võ Quan không thể mất --

"Tặc quân tới rồi!"

Năm tên gia đinh của La Hi chạy như bay vào Võ Quan, hét lớn: "Đóng cửa thành, mau đóng cửa thành, chúng ta là tổ thám báo cuối cùng rồi. Bên ngoài không còn người mình, mau đóng cửa thành."

Cả Võ Quan, thoáng cái sôi động hẳn lên.

Lính gác gõ la cảnh báo, binh cửa thành quay trục, đóng cửa thành lại.

Các binh sĩ dân đoàn nghỉ ngơi trong Tàng Binh động cũng vội vàng bò lên tường thành với tốc độ nhanh nhất, đứng ở vị trí đã được bố trí từ trước.

Ngay cả Lý viên ngoại Lý Đạo Huyền vẫn đang "ngủ gật" trong xe ngựa cũng đẩy cửa xe, nhảy ra ngoài: "Ui, ta tới vừa lúc, sắp đánh rồi à?"

Trịnh Cẩu Tử nhanh chóng tiến lên nghênh đón: "Thiên Tôn, tặc binh sắp tới rồi."

"Ừ! Ngươi đi làm việc đi, không cần lo cho ta."

Lý Đạo Huyền tiếp tục chọn dùng tư tưởng chỉ đạo "ta không chỉ huy tầm bậy", tuyệt không múa rìu qua mắt thợ.

Chỉ cần y không phá đám, chiến lực của thôn Cao Gia sẽ cực kỳ bưu hãn.

Dân đoàn rất nhanh hoàn thành bố trí, tiếp theo, trên quan đạo phía đông xa xa đã xuất hiện bóng dáng của tặc quân.

Không đến thì thôi, vừa đến là phô thiên cái địa...

Dẫn đầu là hai lá cờ, phía trên viết "Tảo Địa Vương", "Mãn Thiên Tinh" .

Lý Đạo Huyền: "Ui, lần này là gương mặt mới, hình như trước đây chưa từng đánh qua."

Bát Địa Thỏ cười hắc hắc: "Khởi bẩm Thiên Tôn, hai người này đúng là thấy lần đầu tiên, khẳng định chúng ta chưa từng đánh với họ."

Lý Đạo Huyền: "Được, vậy lần đầu gặp mặt, chiếu cố bọn họ nhiều hơn. Đánh cho chúng sợ, chúng khóc, để cho chúng hối hận vì đã nhập Thiểm lại lần nữa." --

Tảo Địa Vương và Mãn Thiên Tinh chỉ là tiên quân.

Hai người bình sinh làm việc, chỉ có một lý niệm, đó chính là "chạy trốn nhất định phải nhanh", khi cướp đồ cũng phải chạy đầu tiên, khi chạy trốn cũng phải chạy đầu tiên.

Như vậy thứ tốt đều là của ngươi, còn rất an toàn.

Cho nên, khi Sấm Tướng lập kế hoạch tây tiến Võ Quan, nhập Thiểm một lần nữa, hai người này liền chủ động xin làm tiên phong.

Tảo Địa Vương: "Phía trước chính là Võ Quan, ở đây chính là trọng địa binh gia, trú quân của triều đình khẳng định rất lợi hại?"

Mãn Thiên Tinh cười ha ha: "Không không không, ta sớm đã phái người tra xét qua, tất cả thủ quân ở đây đều là vệ sở binh rác rưởi, không chịu nổi một kích, không khéo chúng đã chạy sạch rồi, ha ha ha ha."

Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, liền nhìn thấy đại môn Võ Quan phía trước đóng chặt, trên tường quan rất rõ ràng có người đóng giữ, hơn nữa nhân số còn không ít, đảo mắt qua, cảm thấy không dưới nghìn người.

"Không xong rồi." Mãn Thiên Tinh nói: "Địa hình của Võ Quan này rất đáng ghét, nằm kẹt ở giữa hai ngọn núi, nhìn vào là đau đầu. Nếu quan binh không thủ là tốt nhất, nếu bọn họ nhất định muốn thủ, chúng ta đánh vào cũng rất vất vả."

Tảo Địa Vương: "Vệ sở binh thì có chiến lực mạnh bao nhiêu? Chỉ cần Hồng Thừa Trù không đến, ai tới cũng vô dụng, chúng ta xông lên một đợt là có thể san bằng cái quan rách này, đẩy ngã tường thành, sau này có thể tùy ý đi con đường Thương Lạc này rồi."

Mãn Thiên Tinh: "Ha ha, cũng đúng, vệ sở binh có tác dụng chó gì."

Tảo Địa Vương: "Không quản thế nào, trước tiên phái vài người đi gọi cửa đi, nói không chừng vừa gọi, đối phương liền bỏ chạy rồi?"

Gọi cửa! Thông thường là tuyệt chiêu của quân đội binh lực mạnh dùng đối với quân đội nhỏ yếu.

Phái người đến cửa thành la mấy câu, nói không chừng có thể phá thành, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực, mọi người đều vui vẻ.

Tảo Địa Vương lập tức phái một bộ hạ là "Đại Đảm Vương" cơ linh biết nói chuyện, cưỡi ngựa, từ từ đi đến ngoài cửa Võ Quan.

Đại Đảm Vương ngẩng đầu lên, hướng lên trên Võ Quan mà quát: "Thủ quan là vị tướng quân nào? Đại ca nhà ta có mấy câu muốn tâm sự."

La Hi nhìn sang Trịnh Cẩu Tử. . .

Trịnh Cẩu Tử lại cười nói với La Hi: "La tướng quân, chúng tôi tới giúp ngươi mà, thủ quan ở đây đương nhiên là ngươi."

La Hi: "Ơ, thế nhưng ta cảm thấy...ta vô đức vô năng..."

Lý Đạo Huyền cười: "Là ngươi! Ngươi đi đi."

La Hi thấy Lý viên ngoại ông chủ phía sau màn cũng lên tiếng rồi, vậy thì mình lên.

Hắn kiên trì đứng lên trên tường quan, mở miệng nói: "Quan này là ta thủ, ngươi có cái gì thì cứ nói."

Đại Đảm Vương: "Ngươi là ai?"

La Hi: "Tham tướng...khụ...tiền tham tướng, La Hi!"

Phía trước tham tướng thêm vào một chữ tiền, còn xấu hổ hơn cả thêm chữ phó vào trước tham mưu.

Đại Đảm Vương bật cười ra tiếng: "Thì ra là tên võ quan ngu xuẩn đã đánh mất mũ ô sa, ngươi làm mất chức quan thế nào thế? Tiễu phỉ không được sao?"

La Hi tức tối: "Lảo tử mất chức thế nào không quan trọng, con mẹ nó ngươi có chuyện thì nói, có rắm thì thả."

Đại Đảm Vương láo liên tròng mắt: "Nếu ngươi đã không còn quan chức, vậy trên tường thành này đều là gia đinh và dân đoàn của ngươi rồi? Ha ha ha, chỉ bằng những lính tôm tướng cua này cũng đòi mơ tưởng ngăn cản bọn ta?"

Hắn đột nhiên gằn giọng: "Ngươi biết bọn ta là ai không? Bọn ta là đại tướng tiên phong dưới trướng Sấm Vương đại ca, Tảo Địa Vương, Mãn Thiên Tinh. Sấm Vương đại ca nắm trong tay 25 vạn đại quân, 25 vạn đó! Võ Quan nho nhỏ của ngươi chỉ là một đám gia đinh dân đoàn thủ, đại ca của ta chỉ cần tiện tay chỉ tay, 25 vạn đại quân có thể san bằng cái quan rách này của ngươi."

La Hi giật nảy mình, mặc dù biết lưu khấu rất nhiều, nhưng không biết lưu khấu đã đạt đến 25 vạn, lần này đã khiến hắn kinh hãi, nói cũng không còn lưu loát: "Ngươi...nói...nói bậy..."

Lý Đạo Huyền thấy hắn sợ mà cũng dễ thương như thế, không khỏi buồn cười, bèn thấp giọng nói phía sau hắn: "La tướng quân, 25 vạn tuy nhiều, nhưng phía trước Võ Quan cũng chỉ có thể cho phép bố trí mấy nghìn người đồng thời công thành, có cái gì mà sợ?"

"Ơ, đúng rồi!" La Hi mừng rỡ, tinh thần phấn chấn, quay về ngoài thành hét lớn: "Người nhiều có ích gì? Một lần chỉ có thể mấy nghìn công qua đây, ta sợ ngươi chắc?"

Đại Đảm Vương: "Ồ, ngươi cũng là hán tử đấy! Có điều, thôn binh dân đoàn dưới trướng ngươi chưa hẳn gan lớn như ngươi."

Hắn đột nhiên gân cổ quay về tường thành gào lên: "Này, các ngươi ngu thế, đi bán mạng cho hương thân địa chủ? Bình thường họ đối với các ngươi thế nào, trong lòng các ngươi không rõ sao? Ăn có được no không? Mặc có được ấm không? Hiện tại bỏ tối theo sáng, theo Sấm Vương kiếm ăn, bảo đảm các ngươi cơm no rượu say, vẫn còn kịp."
Bình Luận (0)
Comment