Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 766 - Chương 766: Sao Ngươi Lại Dao Động Rồi?

Chương 766: Sao ngươi lại dao động rồi? Chương 766: Sao ngươi lại dao động rồi?

Đại Đảm Vương vừa la lên, La Hi tức thì giận dữ: "Tặc tử chó chết, không ngờ muốn loạn quân tâm ta, bay đâu, loạn tiễn bắn chết người này cho ta."

Gia đinh của hắn lập tức lấy ra đại cung, đang muốn bắn tên, Lý Đạo Huyền lại mở miệng cười nói: "Đừng bắn đừng bắn, để hắn la đi, xem thằng hề biểu diễn, không phải thú vị sao?"

La Hi: "Ơ, nhưng người này tiếp tục la như vậy, chỉ sợ. . ."

Lý Đạo Huyền: "Không có việc gì! Xem kịch."

Đại Đảm Vương quay về dân đoàn tiếp tục la to: "Các huynh đệ, các ngươi nghĩ kĩ xem, những địa chủ cường hào đó bình thường đối với các ngươi thế nào? Hoa mầu trồng trong ruộng của các ngươi cũng bị bọn họ thu tô lấy đi một nửa. Bọn họ ăn ngon, uống cay, các ngươi chỉ có thể ăn vỏ cây rễ cỏ, còn muốn cưỡng đoạt nữ nhi của các ngươi làm nha hoàn. Chuyện như vậy, các ngươi có thể chịu được sao?"

"Sấm Vương, chính là chuyên môn tới cứu vớt các ngươi. Theo Sấm Vương kiếm ăn, cùng nhau giết địa chủ cường hào, giết sạch đám nhà giàu chó chết đó đi, thiên hạ này, đổi thành chúng ta làm."

"Đại quân Sấm Vương 25 vạn, các ngươi không ngăn được! So với ở chỗ này này địa chủ châu chấu đá xe, uổng phí tính mạng, còn không bằng theo bọn ta kiếm ăn."

La xong một hồi, Đại Đảm Vương dương dương đắc ý chờ dân đoàn làm phản, hoặc là quân tâm dao động, hoặc là xoay người chạy trốn.

Nhưng mà, việc trong tưởng tượng hình như không xảy ra.

Hắn thấy được rõ ràng, trên tường thành có một binh sĩ dân đoàn, không hề nhìn ra trên mặt có loại tâm tình "lòng đầy căm phẫn", trái lại mang theo điệu bộ như "buồn cười thế", "thú vị", "xem tên này biểu diễn rất vui".

Cái này không thích hợp!

Đã nghe ta diễn thuyết vừa rồi, người thường không nên mang loại vẻ mặt này mới đúng.

Đại Đảm Vương hoang mang rồi.

Một binh sĩ dân đoàn giỏi giao tiếp mở miệng: "Địa chủ mà ngươi nói là ai? Là chỉ Lý viên ngoại nhà ta sao?"

Đại Đảm Vương cũng không biết Lý viên ngoại là ai, nhưng suy nghĩ theo giọng điệu của binh sĩ dân đoàn này, Lý viên ngoại khẳng định là một đại địa chủ, dân đoàn ở đây đều là tá điền nhà hắn.

Vậy theo đó mà nói thôi.

Đại Đảm Vương nói: "Đúng, nói chính là loại người như Lý viên ngoại, họ không có ai là người tốt, ngoại trừ khi dễ người nghèo, họ còn có thể làm cái gì? Ngươi nhớ lại xem, những chuyện người như vậy từng làm với ngươi..."

Các binh sĩ dân đoàn bắt đầu bộ dạng hồi tưởng!

Chuyện Thiên Tôn đã làm với chúng ta: Phát gạo khổng lồ, bột mì trắng, làm lễ hội lẩu, thưởng bánh gạo, thưởng nước Phì Trạch Khoái Lạc, mời gánh hát diễn kịch cho mọi người, phát bông cho mọi người làm áo bông, phân phối nhà ở cho mọi người...

Không được, vừa nghĩ liền cảm thấy con mẹ nó hạnh phúc quá.

Trong hồi ức toàn là hương vị ngọt ngào.

"Mật ngọt, nàng cười như mật ngọt, như hoa nở trong gió xuân..."

Một binh sĩ dân đoàn thậm chí nhịn không được hát lên! Đây là khúc nhạc đệm thỉnh thoảng sẽ vang lên trong Tân Văn Liên Bá, có người nói là một tiên nữ họ Đặng hát, mọi người đều rất thích nghe.

Hắn vừa hát, các binh sĩ trên tường thành đều thuận theo hát lên: "Nở trong gió xuân, a...trong giấc mơ."

2000 người cùng nhau hát bài hát cổ quái, bầu không khí rất quái dị.

Đại Đảm Vương: "! ! !"

Đừng nói Đại Đảm Vương ngẩn ra, ngay cả La Hi cũng ngẩn ra: "Tình huống gì? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên muốn hát?"

Lý Đạo Huyền cười: "Bởi vì vui vẻ! Người không vui làm gì có tâm tình mà hát?"

La Hi: ". . ."

Đại Đảm Vương nghe một hồi mới hiểu, mình bị người ta cười nhạo.

Hắn nhịn không được nổi giận la lên: "Ta đang giúp các ngươi, các ngươi còn dám cười nhạo ta? Các ngươi thích làm chó săn cho địa chủ như thế sao? Cướp sạch địa chủ, mới là con đường tốt nhất."

Một binh sĩ dân đoàn từng đi học vài ngày trong trường học thôn Cao Gia nhịn không được lên tiếng: "Mọi người đều không làm ruộng nữa, đều đi ăn cướp đúng không? Sau khi cướp sạch người có tiền thì sao? Cướp của ai nữa? Sau khi không còn người có tiền để cướp nữa thì ăn cái gì?"

Đại Đảm Vương: "Ơ?"

"Ha ha ha ha!" Các binh sĩ dân đoàn cười ha hả, chỉ trình độ này, còn muốn kích động bọn ta?

Bên trong dân đoàn thôn Cao Gia, cho dù đại đầu binh không có văn hóa nhất, trong quá trình huấn luyện cũng phải qua rất nhiều tiết "Tư tưởng chính trị", đối với một số đạo lý cơ bản, mộc mạc, mọi người đều hiểu.

Trái lại loại lưu khấu như Đại Đảm Vương thì cái gì cũng không hiểu.

Một người cái gì cũng không hiểu, lại muốn đến kích động người hiểu đạo lý, đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Đại Đảm Vương gọi thành không được, ảo não trở về, đi tới trước mặt Tảo Địa Vương: "Lão đại, đám người kia rất ngoan cố, ta không gọi mở thành được, hơn nữa...đám người đó còn hỏi ta một vấn đề khó hiểu, ta cảm thấy hình như có chút đạo lý. Chúng ta liên tục cướp của người có tiền, thế nhưng sau khi cướp sạch người có tiền thì làm sao? Đến lúc đó ăn cái gì?"

Tảo Địa Vương tức: "Bảo ngươi đi gọi thành dao động quân tâm đối phương, sao chính ngươi lại dao động rồi? Ngươi bị ngu hả?"

Đại Đảm Vương: "Thế nhưng, vấn đề này thật sự rất lạ."

"Lạ con mẹ ngươi, cút!"

Tảo Địa Vương gầm lên, một cước đá văng Đại Đảm Vương, lại hét lớn: "Công quan."

Tảo Địa Vương, Mãn Thiên Tinh, hai bộ tặc binh, bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.

Địa hình trước Võ Quan rất hẹp, hai ngọn núi kẹp hai bên.

Trong tay hai người tuy có mấy vạn tặc quân, nhưng căn bản không bày ra được, phía trước chỉ có thể bố trí hai phương trận, lấy trận hình dày đặc chậm rãi đẩy về phía trước.

Tiến công như vậy, ở trước mặt dân đoàn thôn Cao Gia có bao nhiêu sức phòng thủ, điều đó cũng không cần nhiều lời, lần này ngay cả La Hi cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào. Hắn tại Thiểm Bắc đã tận mắt nhìn thấy dân đoàn thôn Cao Gia thu thập kỵ binh Mông Cổ thế nào.

Ngay cả kỵ binh Mông Cổ qua lại như gió cũng không xông đến trước mặt được, những bộ binh chậm rì này thì càng không thể.

La Hi thoải mái đứng ở trên tường quan, chống nạnh cười to: "Tặc khấu oắt con, hôm nay sẽ cho các ngươi sự lợi hại của ta."

"Đoàng đoàng đoàng đoàng", tiếng hỏa súng vang lên, giống như đang trợ giúp La Hi trang bức.

Tặc binh xông lên đầu tiên trong nháy mắt ngã xuống một loạt. Địa hình hẹp làm cho các tặc binh chen chúc lại một chỗ, hỏa súng bắn đại cũng có thể bắn trúng người, quả thật không có khả năng bắn hụt.

Hai phương trận của Tảo Địa Vương và Mãn Thiên Tinh trong nháy mắt có mấy trăm người ngã xuống.

Sĩ khí tan vỡ cơ hồ ngay trong nháy mắt!

Tặc binh hàng trước lập tức không dám xông lên nữa, trái lại lui về phía sau, nhưng bởi vì địa hình hẹp, tặc binh đứng sau hoàn toàn không nhìn thấy phía trước đã xảy ra cái gì, chỉ nghe được tiếng hỏa súng vang lên, tiếp theo người phía trước ồ ạt bắt đầu lui về sau.

Quân trận lập tức sụp đổ, tặc binh giống như bị thứ gì truyền dẫn, trong nháy mắt như thủy triều lui về phía sau.

Tảo Địa Vương và Mãn Thiên Tinh thật sự không ngờ tới, mấy vạn đại quân của mình, đối diện mấy nghìn dân đoàn, chỉ một lần đối mặt, bên mình đã bị đẩy lùi.

Con mẹ nó, có giảng đạo lý hay không?

"Đừng chạy!"

"Trở lại tiến công."

"Chó chết!"

Hai người hò hét nửa ngày, vẫn không ngăn được quân tan vỡ.

Mấy vạn tặc binh kêu gào rời khỏi Thương Lạc đạo.
Bình Luận (0)
Comment