Chương 767: Người này cũng bị cách chức.
Chương 767: Người này cũng bị cách chức.
Tân nhiệm tuần phủ Thiểm Tây Luyện Quốc Sự, mang theo hữu vệ, tiền vệ, hậu vệ, dân đoàn của Tây An, vội vàng chạy tới.
Hắn rất lo lắng, Võ Quan không được phép có sơ xuất.
Khi hắn chạy tới phía tây bắc cách Võ Quan không xa, thám báo phía trước hồi báo, lưu khấu đã chạy tới Võ Quan trước một bước, đang chuẩn bị đánh trạm gác.
Vừa nghe thế Luyện Quốc Sự liền ngẩn ra: "Đánh trạm gác? Không phải thủ quân Võ Quan chạy trốn rồi sao? Sao lưu khấu còn cần đánh trạm gác? Nếu chúng tới trước bản quan, vậy lẽ ra phải nên tiến vào chiếm giữ trạm gác, sau đó lợi dụng trạm gác phòng thủ đối phó với bản quan mới đúng."
Thám báo hồi báo: "Trong Võ Quan có thủ quân! Cũng không phải vệ sở binh bản địa, mà là một nhánh dân đoàn gia đinh không biết từ đâu tới, thuộc hạ cách quá xa, trên quan lại không có cờ hiệu, cho nên thuộc hạ cũng không thể do thám biết được."
Luyện Quốc Sự ngu ngơ không hiểu: "Gia đinh dân đoàn không biết từ đâu chạy tới?"
Bỏ đi, nói chung, đã đối phó lưu khấu thì đều là người một nhà.
Luyện Quốc Sự giục quân đội vội vàng chạy về phía trước, tam vệ binh và dân đoàn vừa chạy vừa thở hồng hộc, tăng hết tốc lực.
Khi họ rốt cuộc chạy tới Võ Quan, vừa lúc nghe được phía trước vang lên tiếng hò hét, lưu khấu đã bắt đầu tiến công.
Chính giữa cách một cái quan, Luyện Quốc Sự không thể trực tiếp nhìn thấy tặc quân, nhưng có thể nghe được tiếng hò hét rung trời, tiếng la xung phong, tiếng trống trận của tặc quân...
Âm thanh cực lớn, Luyện Quốc Sự sợ đến mức mặt không có chút máu.
Phải bao nhiêu tặc binh đây? Ít nhất năm sáu vạn?
Sau đó, hắn liền nghe được tiếng hỏa súng, "đoàng đoàng đoàng" vang lên liên tục, chỉ nháy mắt chỉ sợ vang lên mấy nghìn tiếng, tiếp theo, tiếng hô chiến uy vũ của tặc quân liền biến thành tiếng khóc la, tiếng hét tuyệt vọng...
Âm thanh gõ la của tặc khấu vang lên!
Luyện Quốc Sự nghe ra rồi, tặc khấu đã bị đánh lùi.
Nhanh thật!
Mặc dù Luyện Quốc Sự là một quan văn, nhưng hắn cũng biết đánh trận thông thường rất chậm, công thủ giằng co, song phương dè chừng, một trận đánh từ lúc mặt trời mọc đánh tới mặt trời lặn cũng là chuyện thường, sau đó song phương thu binh nghỉ ngơi, ngày mai tái chiến.
Thế nhưng, trận vừa rồi nhanh quá thì phải?
Từ bắt đầu chiến đấu đến lúc kết thúc, hình như cũng chỉ trong thời gian thở hổn hển mấy hơi.
Luyện Quốc Sự ngẩn ra.
Mặc kệ, nhìn tình huống trước lại tính.
Hắn vội vàng giục các thủ hạ tiếp tục hướng về phía trước, chẳng mấy chốc, rốt cuộc đi tới dưới Võ Quan, bộ hạ đi tới cửa thành, ngửa mặt la lên: "Trên quan là thủ quân lộ nào? Bên chúng tôi là tuần phủ Thiểm Tây Luyện Quốc Sự Luyện đại nhân tự mình dẫn quân tiễu phỉ, thủ quân trên quan mau báo danh hiệu."
Trên tường quan xuất hiện cái đầu của La Hi: "Mạt tướng là...khụ...Tại hạ là tiền tham tướng, La Hi. Ôi, thì ra là tuần phủ đại nhân tới rồi, mau, mau mở cửa thành, mời tuần phủ đại nhân đi vào."
Gia đinh của La gia mở cửa quan, mời đoàn người Luyện Quốc Sự đi vào.
Luyện Quốc Sự đi tới trước mặt La Hi, hiếu kỳ hỏi thăm: "Tiền?"
La Hi tỏ ra xấu hổ: "Ặc...mạt tướng đã bị cách chức."
Luyện Quốc Sự nghĩ nghĩ, đúng rồi, chuyện này có chút ấn tượng, hình như hắn là võ tướng cùng bị cách chức một lượt với tuần phủ Thiểm Tây Vương Thuận Hành, tội danh như Vương Thuận Hành, hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt thánh thượng.
Lúc đó hắn nói lời ngốc nghếch gì? A, đúng rồi, một nghìn hỏa súng binh, trong thời gian mười hơi thở bắn bốn lượt, đã đẩy lùi kỵ binh Mông Cổ.
Chính là nguyên nhân này, hắn đã bị cách chức.
Luyện Quốc Sự có chút đồng tình với người gọi là La Hi này, thở dài: "Thì ra là La tướng quân đã bảo vệ Võ Quan, mặc dù La tướng quân đã bị cách chức, nhưng lòng vẫn hướng về triều đình, nguyện ý phân ưu cho hoàng thượng, bản quan rất là vui. Mặc dù vừa rồi bản quan không đích thân nhìn thấy, thế nhưng nghe được một số âm thanh, hình như. . ."
La Hi cười hắc hắc: "Vừa rồi Mãn Thiên Tinh, Tảo Địa Vương, dẫn năm vạn lưu khấu đánh Võ Quan, mạt tướng suất lĩnh gia đinh...khụ..."
Hắn vốn muốn nói còn dẫn theo một số gia đinh Thạch Kiên cho mượn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, khả năng Thạch Kiên không muốn nhiều người biết điều này, dù sao hắn còn chưa bị cách chức, còn đang trong thể chế.
La Hi liền ôm hết lên người mình: "Gia đinh của mạt tướng lấy ra hỏa súng, năm hơi thở bắn hai lượt, đánh cho tặc quân tan rã."
Luyện Quốc Sự nghĩ thầm: năm hơi thở bắn hai lượt? Ngươi...thảo nào bị cách chức!
Không đúng, chờ một chút!
Trận chiến vừa rồi kia, hình như thật sự năm hơi thở bắn hai lượt, mặc dù ta không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng cách tường nghe vào tai, hỏa súng bắn đoàng đoàng một hồi, sau đó chỉ ngừng thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, tiếp theo lại đoàng đoàng một hồi, tặc quân liền kêu cha gọi mẹ rút lui.
Hình như người này cũng không nói dối?
Trong lòng Luyện Quốc Sự lại mọc lên cảm giác hoang đường.
Vương Thuận Hành bởi vì báo cáo lên trên xe sắt khổng lồ bị cách chức, kết quả mình tận mắt nhìn thấy chiếc xe sắt, đã chứng minh Vương Thuận Hành cũng không nói dối.
Mà La Hi này bởi vì báo cáo lên trên mười hơi thở bắn bốn lượt bị cách chức, kết quả chính tai mình nghe được năm hơi thở bắn hai lượt, hình như người này cũng không nói dối.
Vậy chuyện họ bị cách chức, có vẻ...
Ặc!
Hắn đi tới bên tường đông Võ Quan, nhìn ra xa bên ngoài, chỉ thấy trên khu đất trống bên ngoài còn có thể nhìn thấy lượng lớn thi thể của lưu khấu, chiến đấu vừa mới diễn ra, ngay cả chiến trường còn chưa thu dọn, trên khu đất trống rộng lớn phía trước, gần nghìn lưu khấu nằm trên mặt đất.
Có người đã chết không thể chết lại, nhưng có một số người còn đang rên rỉ, lăn lộn, bò trên mặt đất.
Đây là một hình ảnh không làm giả được.
Luyện Quốc Sự nhất thời không biết nói cái gì.
Lúc này, cửa đông Võ Quan mở ra, Bát Địa Thỏ dẫn theo một nhóm binh sĩ dân đoàn đi ra ngoài, muốn bắt đầu thu dọn chiến trường rồi.
Chỉ thấy Bát Địa Thỏ vừa đi còn vừa quay sang nói với các tân binh phía sau: "Mọi người chú ý, điều phải cẩn thận nhất khi thu dọn chiến trường chính là tặc giả chết nằm trong đống thi thể, nếu như ngươi lơ là, hắn sẽ đột nhiên nhảy ra từ trong đống thi thể, một đao chém chết ngươi. . .cho nên tuyệt đối đừng..."
Hắn còn chưa nói hết câu, phía trước có một thi thể be bét máu nhảy dựng lên: "Lão tử liều mạng với các ngươi!"
Tên đó bổ một đao về phía Bát Địa Thỏ.
Chỉ thấy Bát Địa Thỏ nghiêng người qua bên cạnh, trong nháy mắt rút ra bảo kiếm tổ truyền của mình, hét lớn một tiếng: "Thiên! Thỏ! Đoạn! Bá! Kiếm!"
Phốc một kiếm, đâm vào ngực người đó.
Bát Địa Thỏ xoạt một cái rút trường kiếm về, làm ra một tư thế thu chiêu, đem bảo kiếm tổ truyền lau chùi vết máu trên y phục, lại cắm trở về vỏ kiếm.
Các tân binh: "Oa! Thỏ Gia thật là lợi hại."
"Tuyệt chiêu này là gì mà lợi hại thế?"
"Sự kính ngưỡng của ta đối với Thỏ Gia, như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt."
Bát Địa Thỏ rất là đắc ý: "Ha ha ha ha! Nhìn đi, đây là bản lĩnh của lão binh, người mới như các ngươi còn phải học nhiều."
Trịnh Cẩu Tử cách đó không xa không khỏi cười lắc đầu: tên này cũng chỉ có thể đùa giỡn tân binh, các lão binh của thôn Cao Gia ai chẳng biết "tuyệt chiêu" này của hắn chính là đặt tên bậy đánh bậy? Chỉ là mèo mù bắt được chuột chết!