Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 769 - Chương 769: Đây Là Cơ Quan Thuật

Chương 769: Đây là cơ quan thuật Chương 769: Đây là cơ quan thuật

Luyện Quốc Sự đang "suất lĩnh" đại quân, tiến về phía trước.

Trinh sát hồi báo, phía trước chính là huyện Thương Nam rồi.

"Trinh sát của lưu khấu cũng đã tra xét được chúng ta, trong đó một bộ phận lưu khấu chạy về hướng nam, chắc là muốn đi huyện Vân Tây phía nam. Mấy vạn lưu khấu khác thì ở lại huyện thành Thương Nam, hình như dự định giao chiến cùng chúng ta."

Nghe vậy Luyện Quốc Sự không khỏi ồ một tiếng.

Lý Đạo Huyền lại biết từ sớm, chuyện trinh sát có thể thấy được, y ở trên đèn Khổng Minh đã nhìn rõ ràng, lưu khấu chia thành hai nhóm, một nhóm hướng nam, một nhóm lưu thủ huyện thành.

Tặc thế quá lớn, phô thiên cái địa.

2000 dân đoàn thôn Cao Gia là không thể nào bắt giữ hết toàn bộ số người này, có thể đánh lui đã tốt lắm rồi. Chuyện này, vẫn phải đợi Xuyên trung Bạch Can binh, tổng binh Hà Nam Trương Ứng Xương, cùng với Vân Dương phủ trị cùng qua đây, đại quân bốn phía bao vây, có lẽ mới tiêu diệt hết những lưu khấu này.

Tóm lại, trước tiên lấy lại huyện Thương Nam.

Đại quân tiếp tục hướng về phía trước, cách huyện thành Thương Nam càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc, trinh sát lại tới báo cáo: "Lưu khấu đóng bên trong huyện thành Thương Nam là Nhất Đấu Cốc, Ngõa Quán Tử, lưu khấu Hà Nam, nhân số khoảng chừng...năm vạn."

Con số này quả thực doạ cho Luyện Quốc Sự giật mình.

Hữu tiền hậu tam vệ Tây An trong tay hắn, mỗi một vệ chỉ 500 người. Lại thêm dân đoàn thôn binh, tổng số cũng không đến 3000, tiếp đó lại thêm 2000 gia đinh dân đoàn La Hi "suất lĩnh", tổng binh lực cũng chỉ 5000.

Xem thế nào cũng cảm thấy năm vạn tặc binh là quá nhiều.

Không chỉ hắn nghĩ như vậy, vệ sở binh của tam vệ kia cùng dân đoàn thôn binh cũng sợ đến mức muốn chùn chân.

Bả tổng hữu vệ Tây An đi tới, ôm quyền: "Tuần phủ đại nhân, binh lực của chúng ta không đủ, không nên cố đánh huyện thành Thương Nam. Phải nên từ xa giám thị tặc quân, đợi mấy lộ đại quân khác đến rồi mới đánh."

Luyện Quốc Sự bắt đầu do dự: "Ờm..."

Đúng lúc này, Bát Địa Thỏ từ bên cạnh đi ra: "Vô dụng, sau khi mấy lộ quan binh khác đến, sẽ chỉ ở trong địa bàn của họ từ xa nhìn Thiểm Tây, không thể quá cảnh để tiêu diệt tặc."

Luyện Quốc Sự: "Ặc!"

Quả thật, đợi viện quân không có ý nghĩa, tặc quân nhập Thiểm, phải do tuần phủ Thiểm Tây thu thập, vọng tưởng người khác tới tiếp viện là không có khả năng.

Thế nhưng, Luyện Quốc Sự cảm thấy bản thân thật sự đánh không lại.

Bát Địa Thỏ: "Trước tiên ngươi cứ ở phía sau xem kịch đi, trận này bọn ta tới đánh. Hừ hừ, lưỡi kiếm Thỏ Gia chỉ tới đâu..."

"Ơ?" Luyện Quốc Sự vừa nghe lời mở đầu của hắn liền cảm thấy người này không đáng tin: "Này này, rốt cuộc ngươi là ai? Đột nhiên nhảy ra nói xằng nói xiên, không ai quản sao? Bộ hạ của ai? Bộ hạ của ai?"

La Hi toát mồ hôi, xấu hổ nhảy ra: "Người này...là bên ta."

Luyện Quốc Sự: "Ngươi tìm ở đâu một nhân vật số một như thế? Ngươi không thể. . ."

Hắn còn đang cằn nhằn, lại thấy Bát Địa Thỏ đã đi về hướng huyện thành Thương Nam, 2000 hỏa súng binh phía sau cũng lặng lẽ tiến về phía trước.

Luyện Quốc Sự: "Chuyện gì thế này? Những người này là làm sao?"

La Hi toát mồ hôi: "Việc này! Mạt tướng cũng...cũng đi giúp họ một tay."

Luyện Quốc Sự: "La tướng quân, bản quan cũng không nghe nói qua ngươi là người không sợ chết như thế."

La Hi vẻ mặt như đưa đám: "Danh tiếng của mạt tướng tệ như thế sao? Đó là các ngươi hiểu lầm thôi, trong nhà mạt tướng mấy đời làm tướng, cũng không tệ như vậy đâu. Chỉ là trước đây đánh trận, bộ hạ lúc nào cũng chạy trước, mạt tướng cũng không có cách nào khác."

Nói đến đây, vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi: "Lần này, bộ hạ của mạt tướng vô cùng đáng tin, mạt tướng dám chiến!"

Luyện Quốc Sự: "! ! !"

La Hi bước nhanh đuổi theo: "Trịnh huynh, Thỏ huynh, chờ ta, ta còn có 150 gia đinh binh này, cũng có thể phát huy tác dụng."

Lúc này, Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử đang nghiên cứu huyện thành Thương Nam phía trước rồi.

Toà huyện thành này cũng giống như các thành trì bị lưu khấu đánh hạ như trước đây, tường thành đã bị phá hủy, chỉ để lại một đống tường gãy đổ nát. Những nơi vốn là tường thành giờ toàn là đá vụn.

Trịnh Cẩu Tử: "Quân địch không có tường thành, thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều."

Bát Địa Thỏ: "Hắc, thế nhưng chúng trốn trong mấy bức tường đổ gãy, hỏa súng binh của chúng ta chung quy không dễ đánh, vẫn phải lôi chúng ra mới được."

Trịnh Cẩu Tử: "Họ là phe phòng thủ mà, tại sao phải chạy ra?"

"Ặc!"

Bát Địa Thỏ trái lo phải nghĩ: "Đúng vậy! Họ là phe phòng thủ, không cần thiết phải đi ra? Đúng rồi, lần trước các ngươi đánh cổ bảo Vương Gia Xá, không phải dùng đại pháo đánh cho chúng phải đi ra sao?"

Trịnh Cẩu Tử: "Lần này pháo binh không tới."

Bát Địa Thỏ: "Vậy chỉ có thể dùng lựu đạn ném vào."

Trịnh Cẩu Tử: "Tầm ném của lựu đạn cũng không xa, khi ném dễ bị cung tiễn của đối phương bắn bị thương, lần này chỉ sợ sẽ có một số thương vong rồi."

"Thương vong tốt nhất không nên có, vẫn là để ta lên đi." Thiên Tôn người máy số 3 đột nhiên từ phía sau chui ra: "Vừa lúc thử nghiệm xem, người máy số 3 có thể sử dụng bình thường hay không."

Thấy Thiên Tôn muốn tự mình ra tay, hai người mừng rỡ, vội vàng cung kính đứng hai bên, bảo kê cho Lý Đạo Huyền, lần này liền biến thành Lý Đạo Huyền đi đằng trước. La Hi cũng đã đuổi tới, mặc dù không rõ rốt cuộc sẽ xảy ra cái gì, thế nhưng hắn biết Lý Đạo Huyền là lão đại, cũng liền vội vàng đi cùng.

Bốn người đi tựa như nhóm F4, vô cùng kiêu ngạo.

Phía sau nữa là hơn 2000 tiểu đệ bảo kê, càng làm nổi trội địa vị của F4.

Lúc này, nhóm của Luyện Quốc Sự phía sau đã không nhìn thấy đám người Lý Đạo Huyền nữa. Họ từ phía sau nhìn phía trước, chỉ có thể nhìn thấy 2000 hỏa súng binh đang tiến lên, những binh lính này chặn tầm mắt, làm cho Luyện Quốc Sự nhìn không thấy hướng đi của Lý Đạo Huyền ở đầu tiên.

Chỉ thấy Lý Đạo Huyền đi tới nơi cách huyện thành Thương Nam vài trăm thước rồi ngừng lại.

Sau đó, đặt tay phải mình lên trên tay trái, phát lực, xé một cái...

Lần này, y vậy mà "bẻ xuống" tay trái của mình.

La Hi cận cảnh nhìn thấy, hắn sợ quá la toáng lên.

Tuy nhiên, cảnh máu thịt không rõ trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Lý Đạo Huyền bẻ gãy cổ tay, cũng không chảy máu, mà lộ ra một cái lỗ đen thui.

La Hi nhìn mà choáng váng: "? ? ?"

Lý Đạo Huyền ném bàn tay trái mới tháo xuống cho một binh sĩ bên cạnh: "Cầm giúp ta."

Binh sĩ kia cung kính nhận lấy, thối lui, hình như không khó hiểu chút nào.

La Hi nhìn trái, nhìn phải, không ai biểu hiện sợ hãi, chỉ có một mình một thế giới, quá quỷ dị.

Lý Đạo Huyền mỉm cười nói với hắn: "Khi còn trẻ ta bị thương, tay trái bị đứt, cho nên hiện tại nối vào một bàn tay giả, rất hợp lý phải không?"

La Hi: "Bàn tay giả? Thế nhưng...ta...hình như mấy ngày hôm trước thấy ngươi, thấy tay ngươi cũng rất linh hoạt mà? Không ngờ đó là giả?"

Lý Đạo Huyền: "Đây là cơ quan thuật! Lão tổ tông Mặc Tử của ta phát minh, hiểu chưa?"
Bình Luận (0)
Comment