Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 770 - Chương 770: Chơi Không Vui Chút Nào

Chương 770: Chơi không vui chút nào Chương 770: Chơi không vui chút nào

La Hi: "? ? ?"

Mặc Tử còn từng phát minh ra cái này? Không hiểu lắm? Khẳng định là ta không có kiến thức, bất học vô thuật, cho nên không biết tuyệt học của Mặc Tử.

Tiếp theo, Lý Đạo Huyền lại dùng tay phải cầm lấy tay trái, xé mạnh một phát, lột xuống da của cả cánh tay.

La Hi: "A a a a a!"

Thiếu chút nữa hắn bị sợ đến mức xụi lơ ra rồi. Thế nhưng, tập trung nhìn vào, sau khi lột da trên cánh tay xuống, trên cánh tay Lý Đạo Huyền lộ ra một cái ống pháo đen thui.

La Hi: "Ơ?"

Lý Đạo Huyền cười nói: "Thật ra sau khi cánh tay trái của ta bị gãy đã lắp vào một ống pháo, sau đó lại lắp vào một bàn tay trước ống pháo."

La Hi toát cả mồ hôi lạnh: "Coi như là cơ quan thuật của Mặc Tử, cánh tay kia cũng không thể nào cử động được, trong cánh tay là rỗng, căn bản không có cơ quan."

Lý Đạo Huyền: "Đạn pháo, lên!"

Một binh sĩ bên cạnh đi lên, hai tay bưng qua một quả đạn pháo nhỏ.

Ống pháo này của Lý Đạo Huyền đương nhiên không to như pháo Phật Lãng Cơ, nó chỉ to bằng một cánh tay, vì lòng pháo chắc chắn không tạc nòng, cho nên vách ống cũng rất dày, khiến cho đường kính trong hơi nhỏ.

Không thể sử dụng đạn pháo kích thước tương đồng như Hồng Di đại pháo và pháo Phật Lãng Cơ được, mà là một loại đạn pháo loại nhỏ đặc chế.

Lý Đạo Huyền nhét vào ống pháo chút hỏa dược, sau đó lại nhét vào một quả đạn pháo, lúc này mới cười hắc hắc, hướng về phía thành trì...

La Hi thấy cảnh này, cả người như chết lặng.

Đương nhiên, không chỉ hắn, Nhất Đấu Cốc, Ngõa Quán Tử ở trong thành cũng đang ngẩn ra.

Hai người vừa mới nhìn thấy quan binh đến, đang suy nghĩ xem đánh trận này thế nào.

Nghĩ đến mình là phe phòng thủ, cũng không vội đưa quân ra ngoài thành đánh, mà ở trong thành chờ, muốn nhìn xem rốt cuộc quan binh sẽ giở trò gì.

Sau đó họ liền trông thấy một mình Lý Đạo Huyền đơn thương độc mã đi tới trước trận.

Tay trái người này hình như bị phế, từ xa không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy tay trái y hình như là một ống sắt đen thui.

Không biết đây là thiết kế dở hơi của ai, nhìn không hiểu gì.

Sau đó, Nhất Đấu Cốc và Ngõa Quán Tử liền nhìn thấy, Lý Đạo Huyền đi tới nơi cách thành mấy trăm bước, tay trái giơ ngang, nhắm vào thành, tay phải lấy ra một cái hỏa chiết tử, châm vào phía trên cánh tay trái...

Tia lửa bốc lên, ngòi nổ đang cháy.

Nhất Đấu Cốc: "Cái gì thế?"

Ngõa Quán Tử: "Cái quỷ gì thế?"

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên.

Sức nổ vô cùng lớn, sức giật vô cùng lớn.

Cả người Lý Đạo Huyền bị văng về phía sau.

Đồng thời, một quả cầu đen thui bay về hướng huyện thành, bịch một tiếng, đập vào tường thành trước kia, nơi hiện tại chỉ là một vùng phế tích.

Năm vạn tặc binh bu kín mít trong thành, cho nên một pháo này cũng không tồn tại vấn đề bắt hụt, mà là rơi đúng vào trán một tặc binh, đầu tặc binh kia vỡ toang, màu đỏ màu trắng bắn đầy đất.

Nhất Đấu Cốc: "Ôi ĐM!"

Ngõa Quán Tử: "Ôi ĐM!"

Các lưu khấu: "Ôi ĐM!"

La Hi: "Ôi ĐM!"

Hắn đ' xong đột nhiên phát hiện, dân đoàn thôn Cao Gia hoàn toàn không tỏ ra giật mình, tất cả đều vẻ mặt bình tĩnh, La Hi toát mồ hôi: "Không xong, sao tiết tấu của ta lại giống như lưu khấu thế này? Nhầm bên rồi!"

Tiếp theo, hắn lại nghĩ tới cái gì, hét lớn: "Mau đi xem Lý viên ngoại, vừa rồi hắn tự đánh bay mình, chí ít cũng bị trọng thương."

Vừa mới dứt lời, hắn liền thấy Lý Đạo Huyền đã đứng dậy.

Không chết cũng không bị thương, chỉ là khuôn mặt hơi bị đen.

Ở gần vụ nổ, khói đen bay lên, cặn của hỏa dược văng hết lên người.

Lý Đạo Huyền: "Phù! Chơi không vui chút nào."

Trịnh Cẩu Tử: "Thiên Tôn, thiết kế của thứ này rõ ràng có vấn đề."

Bát Địa Thỏ: "Đúng vậy, phải chỉ thị các nhân viên kỹ thuật của thôn Cao Gia lập tức thay đổi mới được."

Lý Đạo Huyền: "Không đổi được, lấy kỹ thuật hiện tại, không thể nào hóa giải được lực phản chấn này, ôi, thật sự chơi không vui chút nào, ta không muốn tự mình chơi nữa, này, cho các ngươi đại pháo, tự các ngươi chơi đi."

Y vươn tay phải, nắm lấy ống pháo trên cánh tay trái rồi bẻ xuống, sau đó ném xuống đất.

Một đội binh sĩ dân đoàn lập tức chạy lên, xếp mấy tảng đá, dựng ống pháo kia lên, sau đó dọn dẹp lòng pháo, nhét đạn dược vào.

Rất rõ ràng, đám người này từng được huấn luyện!

Trịnh Cẩu Tử: "Ơ, thì ra chúng ta cũng có pháo binh ở đây?"

Đám người kia cười to: "Pháo Binh doanh bọn ta sắp rỉ sét rồi, lần này Thiên Tôn bảo bọn ta đi theo, đương nhiên phải tích cực đi theo rồi."

Mọi người: ". . ."

Lại thấy Lý Đạo Huyền đưa ra cả cánh tay phải của mình: "Này, cầm lấy ống pháo này luôn đi."

Các pháo binh chạy lên, trước tiên cung kính hành lễ, nói một tiếng đắc tội, sau đó nhanh chóng gỡ xuống cánh tay phải của Lý Đạo Huyền, đặt trên mặt đất, dựng lên...

Đảo mắt, hai khẩu tiểu pháo đã được dựng lên.

La Hi: "A a a a, thì ra tay phải của ngươi cũng là giả. Dưới tình huống hai tay đều là giả, lúc trước làm sao dùng tay làm ra động tác linh hoạt như vậy chứ?"

Lý Đạo Huyền: "Việc này không quan trọng, đừng lưu ý."

Thế nhưng, loại chuyện này sao có thể không lưu ý được?

Đừng nói La Hi lưu ý, Nhất Đấu Cốc và Ngõa Quán Tử trong thành cũng đang rất lưu ý, mọi người đều choáng váng: "Tên kia là sao thế?"

"Hai tay lại là hai ống pháo?"

"Có lầm không vậy?"

"Thứ đó nặng như vậy, sao có thể luôn lắp trên cánh tay được?"

Hai người đang điên cuồng thổ tào, liền nghe được hai tiếng "ầm ầm" vang lên, hai quả đạn pháo cỡ nhỏ lại bay qua.

"Bịch!" Một tặc binh bất hạnh trúng đạn, trực tiếp ngã lăn trên mặt đất.

Một tặc binh khác vận khí tốt hơn, chỉ bị bắn trúng cẳng chân, thế nhưng uy lực của đạn pháo không phải xương người có thể đỡ được, rắc một tiếng, chân bị gãy, người cũng bị chấn cho thất khiếu chảy máu, ngã xuống.

Các tặc binh tức giận gào khóc liên tục, nhưng quân địch cách quá xa, tầm bắn này chỉ có đại pháo với tới, cung tiễn thì không có khả năng bắn xa như vậy.

Nhất Đấu Cốc nổi giận: "Buồn cười!"

Ngõa Quán Tử: "Chúng ta còn thủ cái rắm à? Đối diện hình như cũng chỉ có 2000 người, chúng ta có cần thiết thủ cái thành rách này sao? Dù sao thì thành này ngay cả tường thành cũng không có, thủ hay không thủ cũng như nhau, xông lên!"

Nhất Đấu Cốc: "Có lý, xông lên."

Hai người ra lệnh một tiếng, các lưu khấu Hà Nam hô hào xông ra.

Lý Đạo Huyền cười: "Lưu khấu Hà Nam vẫn rất non, dù sao vừa mới tham gia tạo phản, sức chiến đấu hiện tại của họ gần giống với năm đầu Sùng Trinh, chỉ là đám ô hợp, đánh tan bọn chúng đi."

Các binh sĩ dân đoàn cười to, xoát xoát xoát, trong nháy mắt tất cả đều giơ hỏa súng lên.

"Đám tặc ngốc đi ra rồi!"

"Chuẩn bị bắn lần lượt!"

"Sau đó bắn tự do!"

"Khai hoả!"

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!" Tiếng hỏa súng vang lên có tiết tấu.
Bình Luận (0)
Comment