Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 771 - Chương 771: Đừng Thỉnh Công Nữa

Chương 771: Đừng thỉnh công nữa Chương 771: Đừng thỉnh công nữa

Hỏa súng vang lên, trong nháy mắt tặc quân liền tan vỡ.

Tặc Hà Nam vừa mới gia nhập đại quân lưu khấu chưa đến thời gian một năm, vẫn là gà con tươi mới, sức chiến đấu thấp, sĩ khí cũng yếu ớt. Nếu không phải đám lão lưu khấu của Sấm Vương, Sấm Tướng dẫn dắt họ, khả năng họ vừa nhìn thấy quan binh là sẽ bỏ chạy.

Năm đầu Sùng Trinh, mấy trăm quan binh dám đuổi theo mấy vạn lưu khấu chém, đặt ở trên người lưu khấu Hà Nam hiện tại, cái này cũng áp dụng được.

Nhất Đấu Cốc và Ngõa Quán Tử chỉ nghe thấy hỏa súng phía trước vang lên "đoàng đoàng đoàng" một hồi, sau đó tặc binh phía trước liền tan vỡ, đại quân khóc la chí choé, điên cuồng lui về phía sau.

Tiền trận đẩy hậu trận, tâm tình tan vỡ lan truyền như quân bài Domino, chỉ nhoáng một cái, toàn bộ tặc binh đều từ tiến tới biến thành lùi về sau.

Nhất Đấu Cốc còn chưa kịp chửi thề câu nào, tặc binh bại lui đã đổ xô tới, khiến hắn cũng đành phải lui lại, bằng không thì sẽ bị người một nhà giẫm đạp lên.

Ngõa Quán Tử sử ra khinh công Thần Hành Bách Biến, chạy cực nhanh, vừa chạy vừa mắng: "Mẹ nó, thì ra hỏa súng lợi hại như vậy?"

Nhất Đấu Cốc dùng Lăng Ba Vi Bộ chạy bên cạnh, tương xứng với tốc độ của Ngõa Quán Tử: "Con mẹ nó, thật không ngờ hỏa súng đánh giỏi như thế, thảo nào Sấm Tướng kia vừa nghe nói hỏa súng binh tới lập tức chạy về hướng nam. Hai chúng ta ngốc nghếch ở lại chỗ này làm bia ngắm cho người ta."

Hai người chạy như bay về phía nam, phía sau là lượng lớn lưu khấu Hà Nam cũng chạy theo.

Lý Đạo Huyền chuyển đồng cảm lên trên đèn Khổng Minh, nhìn lướt về phía họ, chỉ thấy bại quân chi chít đông như kiến đổ về phía nam.

Trong số những lưu khấu này không phải mỗi người đều là "hãn" phỉ, có một số là lão bách tính Hà Nam bình thường bởi vì thủy hạn song tai, không sống nổi nữa, chỉ bị tặc quân lôi kéo, mới không thể không theo đại quân lưu khấu cùng nhau hành động.

Những người này chiến ý cũng không cao, khi vừa rồi xung phong cũng núp ở phía sau, cho nên cũng không bị hỏa súng làm tổn thương, hiện tại khi bỏ chạy cũng không nhanh, dù sao họ đồ họ ăn không phải cùng một cấp bậc với "lưu khấu chủ lực". Họ không có sức lực, không chạy nhanh được.

Lý Đạo Huyền vèo một cái chuyển trở lại mặt đất, hạ lệnh: "Đuổi theo, bắt sống toàn bộ lưu khấu chạy chậm, đừng để họ chạy theo chủ lực lưu khấu nữa."

Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử lập tức hiểu ý: Thiên Tôn lại muốn bắt người đem cải tạo rồi!

Cũng được, tội phạm cải tạo của thôn Cao Gia chỉ chê ít, không ngại nhiều.

"Đuổi theo!" Trịnh Cẩu Tử cười to: "Bắt lính đi."

Bát Địa Thỏ: "Này, Cẩu Tử! Ngươi nói vậy, có vẻ như chúng ta là đồ xấu xa."

Trịnh Cẩu Tử: "Vậy phải nói như thế nào?"

Bát Địa Thỏ: "Bắt...mẹ nó, không có học, không nói được. Các huynh đệ, lên, bắt bọn họ thoát ly khổ hải."

Hai nghìn dân đoàn, chạy như bay đuổi theo.

La Hi vừa nhìn tư thế này, đương nhiên muốn đi cùng, dẫn theo 150 gia đinh của mình, hô hào đuổi theo.

Họ vừa đuổi, khiến cho đám lưu khấu Hà Nam sợ đái ra quần, người chạy chậm ở phía sau kêu cha gọi mẹ. Vừa rồi họ tận mắt nhìn thấy những hỏa súng binh kỳ quái này chỉ cần vừa khai hỏa, tặc binh liền ngã xuống từng mảng tựa như cắt lúa mạch vậy.

Cực kỳ kinh khủng!

Hiện tại, đám người kinh khủng này đang đuổi theo, làm sao bây giờ?

Một lão phụ nhân chạy không nhanh, phịch một tiếng ngã sấp mặt.

Con trai của bà lập tức chạy tới nâng mẹ dậy, thế nhưng dìu một lão nhân đâu chạy nhanh được, mắt thấy truy binh phía sau càng ngày càng gần, người con trai kia giơ sài đao che ngang phía sau lão phụ nhân, giận dữ hét: "Quan binh chó chết, ta liều mạng với các ngươi."

Vèo một cái, Bát Địa Thỏ đã nhảy đến trước mặt hắn.

Người con trai chém tới Bát Địa Thỏ một đao, nhưng võ nghệ của hắn không ra gì, ăn không được no nên xuất đao cũng yếu ớt. Bát Địa Thỏ đá một cái vào cổ tay hắn, khiến sài đao của hắn bị tuột tay bay đi.

Người con trai tự biết hẳn phải chết, xoay người ôm cổ mẹ già, hai người ôm đầu chờ chết.

Lại nghe Bát Địa Thỏ lên tiếng: "Hai tay ôm đầu, ngồi xuống ven đường không được lộn xộn, sẽ không giết các ngươi!"

"A?" Hai mẹ con ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Quan binh lấy lỗ tai tặc tử trở về chính là lập đại công mà, người này vậy mà không giết mình? Không cần phần quân công này sao?

Đúng lúc này, hai nghìn binh sĩ dân đoàn cùng nhau rống lên: " Tặc khấu phía trước, các ngươi chạy quá chậm, đã tiến vào tầm bắn của hỏa súng, hiện tại mệnh lệnh các ngươi lập tức hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống ven đường đầu hàng, nếu không, bọn ta sẽ bắn hỏa súng vào sau lưng các ngươi."

Vừa nghe tiếng kêu gọi đầu hàng này, lưu khấu chạy chậm sợ đến mức hồn bất phụ thể, quay đầu lại nhìn, quả nhiên, quan binh đã đuổi được rất gần rồi, khoảng cách này, nếu quan binh cầm hỏa súng bắn, tất cả mọi người sẽ trúng đạn sau lưng.

Không ít lưu khấu vốn đã chạy không nổi, đành phải ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.

Xoát xoát xoát, thoáng cái đã gần vạn người ngồi xuống.

Chỉ có số ít tặc binh không phục còn đang chạy về phía trước.

Trịnh Cẩu Tử giơ súng trường lên, nhắm ngay một tên đang định chạy về một cây đại thụ cách đó không xa phía trước, đoàng, một tiếng súng vang lên, thân cây bị bắn ra một lỗ nhỏ, vụn gỗ bay tung toé, người đó sợ quá cả ngươi run rẩy, cuối cùng vẫn phải ôm đầu ngồi xổm xuống.

Không lâu sau, tất cả tặc khấu chạy chậm đều bị giữ lại.

Mà Nhất Đấu Cốc, Ngõa Quán Tử cùng hơn phân nửa lưu khấu chạy nhanh đều chạy về hướng nam.

Trịnh Cẩu Tử nhìn thoáng qua phía nam xa xa, những bóng lưng này không đuổi kịp rồi, không khỏi thở dài: "Nhiều lắm, thật sự rất nhiều, chúng ta chỉ hai ngàn người, cho dù bắt tù binh cũng không bắt nổi nhiều tặc binh như vậy."

Bát Địa Thỏ: "Thiên Tôn nói, vấn đề lưu khấu không phải là vấn đề quân sự, mà là vấn đề xã hội, chỉ dựa vào chiến tranh, thắng thế nào cũng không trị được. Từ từ sẽ đến thôi!"

Hai người dừng bước không đuổi nữa. . .

Lý Đạo Huyền phía sau vừa mới gắn hai cánh tay vào, bắn mấy pháo, linh kiện lại bị hư vài cái, phải thay bằng đồ dự phòng, lớp silicon bên ngoài cũng phải ráp lại, trong nháy mắt, lại khôi phục dáng dấp Lý viên ngoại anh tuấn đẹp trai.

Y đi tới, nhìn gần một vạn lưu khấu Hà Nam ngồi rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Trịnh Cẩu Tử thấp giọng hỏi: "Thiên Tôn, những người này, tất cả đều đưa về ngục giam núi Hoàng Long sao?"

"Ừ! Cứ xử lý như vậy đi."

Hai người vừa mới nói đến đây, Luyện Quốc Sự phía sau đã theo kịp, vẻ mặt ngỡ ngàng, đồng thời còn có phần hài lòng.

Lúc trước hắn núp ở phía sau từ xa không dám tiến lên, không ngờ trong nháy mắt, Nhất Đấu Cốc và Ngõa Quán Tử đã bị đánh bại, Luyện Quốc Sự quan chiến từ xa mà còn chưa tỉnh hồn lại.

Hiện tại thấy chiến đấu đã kết thúc, hắn liền chạy tới nói mấy câu dễ nghe: "Ôi chao! Các vị tướng quân đúng là lợi hại, nhiều tặc tử như vậy, các ngươi lại có thể trong nháy mắt đánh tan bọn chúng bỏ chạy, còn bắt được nhiều người sống nhiều như vậy, đại công đây rồi, bản quan nhất định thượng thư triều đình, giúp các ngươi thỉnh công."

Vừa nghe vậy, La Hi liền giật thót: "Đừng, đừng thượng thư thỉnh công, sẽ bị cách chức."
Bình Luận (0)
Comment