Chương 772: An bài thế nào?
Chương 772: An bài thế nào?
Luyện Quốc Sự nghe được La Hi nói vậy, cũng nghĩ tới, hình như có chỗ nào đó không đúng. Trận đánh ngày hôm nay, ta đứng ở phía sau cũng không thấy rõ, nếu viết thành tấu chương cho hoàng thượng xem, khẳng định hoàng thượng sẽ không tin đâu?
Đó chẳng phải lại trở thành hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt thánh thượng?
Luyện Quốc Sự thật sự cạn lời, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nói đến các vị, các ngươi bắt nhiều tặc Hà Nam như vậy, phải xử lý thế nào? Giết chết toàn bộ sẽ tổn thương thiên hoà, vậy khẳng định là không được. Nhưng chúng ta cũng không quản được những người này, phải chăng đưa họ về Hà Nam, giao cho tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên? Ta thấy...Phàn Thượng Hiên chắc cũng không tiếp nhận nổi nhiều hàng tặc như vậy đâu."
Trịnh Cẩu Tử quay đầu lại: "Những hàng tặc này, chúng tôi dự định bắt về làm khổ sai."
"Cái gì?" Luyện Quốc Sự không hiểu: "Làm khổ sai?"
Trịnh Cẩu Tử: "Làm đường bắc cầu, cần không ít nhân lực đấy."
Luyện Quốc Sự hiểu ngay: "Làm khổ sai cũng không tệ. Thế nhưng, muốn họ làm việc, phải cho bọn họ ăn cơm. Nhiều người như vậy ăn cái gì, đó là một vấn đề rất lớn."
"Không có việc gì, loại chuyện nhỏ này, tuần phủ đại nhân không cần lo lắng. Chúng tôi sẽ xử lý thích đáng." Trịnh Cẩu Tử vỗ vai La Hi: "La tham tướng là thủ phủ huyện Sơn Dương, ruộng tốt dưới chân núi Thiên Trụ hầu như toàn là của nhà hắn, rất giàu có, cầm chút lương thực đi cứu tế chút người ấy coi như miễn cưỡng có thể được."
Luyện Quốc Sự quay sang nhìn La Hi.
La Hi nghĩ thầm: ta nuôi một vạn con quỷ thì có, lương thực của một vạn người ta đào đâu ra?
Thế nhưng, Trịnh Cẩu Tử vừa vỗ vai, vừa nháy mắt với hắn, hiện tại La Hi đã mơ hồ cảm giác được, mình phải theo bên này kiếm ăn, không thể theo triều đình nữa. Đây là một loại trực giác, hoặc nói, là sự lựa chọn sau khi đã trải qua sự việc mấy ngày gần đây, đã cân nhắc lợi và hại.
La Hi lập tức cười hắc hắc, nói theo Trịnh Cẩu Tử: "Tuần phủ đại nhân, việc này cứ giao cho ta đi. Phía tây sườn núi Thiên Trụ gần nhà của ta có một khu mỏ, mấy năm gần đây thợ mỏ trốn hết rồi, người đào khoáng cũng không còn ai, hoang phế đã lâu. Ta dự định bắt những lưu khấu này trở về, mỗi ngày cho bát cháo không để chết đói, sau đó sẽ để bọn họ đào mỏ cho ta!"
Nghe nói như thế, Luyện Quốc Sự cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nghĩ thầm: ngươi đây là muốn biến tất cả lưu khấu thành la ngựa nhà mình sao? Quá độc ác! Người làm võ quan đúng là độc ác.
Nói chuyện này nói chung Luyện Quốc Sự không làm được, rất muốn mắng một câu: đừng làm loạn.
Thế nhưng, một vạn người này mình cũng không tiếp nhận nổi. Nếu La Hi chịu nhận, mình cũng không có lý do cứ phải nhúng tay vào, cứ cho hắn đi.
Lúc này, Bát Địa Thỏ từ bên cạnh thò đầu ra: "Tuần phủ đại nhân, các lưu khấu chạy hết về hướng nam rồi, hướng đó là Vân Tây đúng không?"
Luyện Quốc Sự gật đầu: "Đúng vậy, bên đó là Vân Tây, nó vốn không thuộc về phạm vi bản quan quản lý. Bản quan chỉ có thể đuổi đến đây thôi. . ."
Bát Địa Thỏ: "Bên kia là ai quản? Tuần phủ đại nhân nhanh viết một bức thư, mời hắn xuất binh, nếu chúng ta kẹp hai bên, nói không chừng có thể kẹp lưu khấu ở trên tuyến biên cảnh hai khu vực."
Luyện Quốc Sự: "Bên đó là địa bàn của Vân Dương phủ trị Tưởng Doãn Nghi cai quản, bản quan sẽ phái tín sứ qua đó, thông báo cho Tưởng đại nhân." --
Vân Dương phủ trị Tưởng Doãn Nghi, lúc này đang viết tấu chương.
Nội dung rất đơn giản: "Thúc thủ vô sách, thượng thư xin chết mà thôi."
Viết xong mười chữ đơn giản lại hết sức thô bạo này, ngay cả quân thần chi lễ cũng lười để ý, Tưởng Doãn Nghi buông bút trong tay xuống, đẩy ra cửa sổ, nghe được trong thành Vân Tây bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng hô giết khắp nơi.
"Đừng để Tưởng Doãn Nghi chạy thoát!"
"Bắt Tưởng Doãn Nghi ra giết chết!"
"Đừng để cẩu quan chạy."
Khắp nơi trong thành đều có người la hét, lá cờ chữ "Sấm" phất phơ trong thành, lượng lớn lưu khấu và vệ sở binh đang giao chiến, vệ sở binh ngay cả tường thành cũng không thủ được, lấy gì mà thủ con đường?
Chiến đấu trên đường phố bại trận mọi mặt, thành Vân Tây bị chiếm cũng chỉ là việc sớm muộn.
Tưởng Doãn Nghi thở dài: "Thượng thư xin chết có lẽ cũng không cần thiết, không tới phiên hoàng thượng giết ta rồi."
Hắn lấy ra một con dao, chuẩn bị đâm vào cổ họng mình...
Đúng lúc này, một đám gia đinh chạy vào, giành lấy con dao trong tay hắn: "Lão gia chớ phí hoài bản thân mình, nên đi trước."
Bọn gia đinh bảo vệ Tưởng Doãn Nghi, xông ra bên ngoài.
Sức chiến đấu của gia đinh binh vượt xa vệ sở binh 32 con đường, sau một hồi huyết chiến trong hẻm nhỏ, bọn gia đinh mang theo Tưởng Doãn Nghi xông ra khỏi vòng vây, chật vật chạy ra ngoài thành.
Trong thành Vân Tây phía sau bắt đầu có lửa khói bốc lên, khắp nơi khói đặc cuồn cuộn.
Tưởng Doãn Nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua toà thành, buồn bã rơi lệ. . . --
Năm Sùng Trinh thứ sáu, lưu khấu binh chia làm hai đường, một đường trước một bước nam hạ, phá liền các huyện Vân Tây, Thượng Tân, huyện Phòng, Bảo Khang.
Mà một lộ lưu khấu khác là tám doanh của Mãn Thiên Tinh, Tảo Địa Vương, Hoành Hành Lang, Nhất Đấu Cốc, Ngõa Quán Tử muốn lần thứ hai nhập Thiểm, Hồng Thừa Trù điều động trú quân Hợp Dương chặn đường. Nhưng binh của Hồng Thừa Trù còn chưa tới, lộ lưu khấu này liền gặp phải tuần phủ Thiểm Tây Luyện Quốc Sự cùng tiền tham tướng La Hi chặn lại, binh bại, chuyển hướng nam hạ, phá liền Tuần Dương, Tử Dương, Bình Lợi, Bạch Hà, thẳng tiến về Tứ Xuyên.
Tuy nhiên, chúng vừa mới đi vào địa giới Tứ Xuyên liền gặp phải Xuyên trung Bạch Can binh ngăn lại.
Trong sơn lâm Tứ Xuyên không ai chơi lại Bạch Can binh, lưu khấu bị đánh cho đầu đầy là bao, nhưng lưu khấu thanh thế lớn, binh lực của Bạch Can binh cũng không nhiều, song phương lâm vào giằng co trong sơn lâm, thế nhập Xuyên của lưu khấu bị ngăn trở, nhưng cũng không thể bị đẩy lùi triệt để --
Một vạn hàng tặc hiện tại đã thành vấn đề.
Những người này phải đưa đi ngục giam.
Thế nhưng ngục giam núi Hoàng Long lại hơi xa.
Từ nơi này đi tới Tây An lại đổi ngồi xe lửa đến núi Hoàng Long sẽ phải tốn thời gian mấy ngày, xe lửa cũng phải chạy khoảng mười chuyến mới có thể đưa đi hết, trong lúc này, một vạn người không thể không có giám thị, dân đoàn thôn Cao Gia vẫn phải liên tục trông coi bọn họ.
Vừa đi vừa về, sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.
Lý Đạo Huyền cau mày, lúc này lại không thể trì hoãn được.
Nếu như hiện tại dân đoàn thôn Cao Gia áp giải hàng tặc về núi Hoàng Long, vừa đi vừa về hơn mười ngày, không khéo lưu khấu sẽ lần nữa quay người chạy vào Võ Quan, xông thẳng tới ngoại ô Tây An.
Đây là điều Lý Đạo Huyền không thể chấp nhận.
Trên sách sử y đã tra ra được, vào năm Sùng Trinh thứ bảy, Sấm Vương sẽ đánh huyện Trừng Thành.
Rất rõ ràng, nếu như không có y nhúng tay, lần này lưu khấu nhập Thiểm lại sẽ mọc lên như nấm, sang năm liền đánh huyện thành Trừng Thành, lại sẽ tạo thành bao nhiêu cảnh vợ con ly tán.
Y phải ở chỗ này ngăn cản lưu khấu, không thể để cho chúng chạy về Thiểm Tây nhảy nhót lần nữa.
Như vậy, tốt nhất là dân đoàn không được rút về, một bước cũng không về, phải canh giữ gắt gao tại phụ cận Thương Châu.
Vậy một vạn người này áp giải thế nào mới tốt? Để cho Luyện Quốc Sự đi?
Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ, liền nghe được La Hi đang nói chuyện với Trịnh Cẩu Tử cách đó không xa: "Trịnh huynh, lần trước những lời ta lừa gạt tuần phủ đại nhân, ngươi còn nhớ rõ không?"
Trịnh Cẩu Tử: "Nói cái gì?"
"Đào khoáng đó!" La Hi tỏ ra hưng phấn: "Nhà ta có một hầm mỏ, ngay dưới núi Thiên Trụ, ngươi chia chút hàng tặc khoẻ mạnh cho ta, ta cầm đi đào khoáng."