Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 774 - Chương 774: Tấn Thương Tìm Chúng Ta Làm Gì?

Chương 774: Tấn thương tìm chúng ta làm gì? Chương 774: Tấn thương tìm chúng ta làm gì?

Nghe tiếng la của Bát Địa Thỏ, các hàng tặc chỉ cảm thấy buồn cười.

Đội hậu cần tới có liên quan gì đến bọn ta chứ? Dù sao thì cũng chỉ vận chuyển đồ đạc cho đại lão gia các ngươi, những người như bọn ta còn không phải chỉ có thể miễn cưỡng uống ngụm cháo bột mì, chỉ có thể không bị đói chết, nhưng vĩnh viễn cũng ăn không đủ no.

Xe ngựa của đội hậu cần chậm rãi đi tới trước mặt Bát Địa Thỏ.

Đội trưởng đội hậu cần dẫn đầu lấy ra một tờ đơn đưa cho Bát Địa Thỏ: "Thỏ Gia, mời kiểm hàng sau đó ký nhận."

"Ôi trời, kiểm cái gì chứ, toàn là huynh đệ nhà mình, ta tin tưởng..."

Hắn còn chưa nói hết câu, hậu cần binh kia liền trợn trắng mắt: "Thỏ Gia, qua loa sơ suất cũng phải có một mức độ, nếu như sau khi ngươi ký rồi mới phát hiện thiếu hai xe lương, hai xe lương này ngươi phải đền đó."

Bát Địa Thỏ tức thì toát mồ hôi hột.

Cấp lãnh đạo khác của thôn Cao Gia có lẽ bồi thường được hai xe lương, thế nhưng Bát Địa Thỏ thì lại không, hắn là thanh liêm chân chính, nhà thỏ chỉ có bốn vách tường.

Muốn hắn đền hai xe lương, còn không bằng đem hắn thịt làm thỏ bảy món.

Bát Địa Thỏ đành phải chổng mông, xốc lên tấm vải dầu từng chiếc xe một để kiểm tra hàng hóa, hồi lâu sau mới kiểm tra xong, đối chiếu một chút rồi ký nhận đơn...Chết tiệt, chữ cũng không biết nhiều, rất khó làm.

May mắn chính là, sau khi hắn gia nhập dân đoàn thôn Cao Gia liền bị ép đi học, đã học được một số chữ viết và chữ số đơn giản, hiện tại cũng miễn cưỡng nhận ra chữ trên tờ đơn nghiệm thu.

Cầm lấy bút, vẽ lên đó một cái đầu thỏ, lại in dấu vân tay của mình lên, thế là xong.

Đội trưởng hậu cần không khỏi thổ tào: "Thỏ Gia, ngay cả tên của mình ngươi cũng không biết viết sao?"

Bát Địa Thỏ: "Ngươi biết tên ta gọi là gì không? Nếu ta ký lên tên thật, ngươi cầm về ai biết là ta ký? Thế nhưng vẽ cái đầu thỏ này, thiên hạ ai mà không biết là thủ bút của bản Thỏ Gia?"

Đội trưởng hậu cần: ". . ."

Có lý có chứng, khiến người tín phục.

Đội trưởng hậu cần đành phải phải ôm quyền nói: "Được, vậy ta đi về trước. Lần tới ta qua đây, sẽ mang đến một số mũ lam biết xây xưởng xi măng, biết kỹ thuật nông nghiệp, biết kỹ thuật lấy quặng. Ngươi nhớ chuẩn bị trước nơi ở cho những chuyên gia kỹ thuật này, đừng để bọn họ tới rồi còn phải ngủ trướng bồng."

Bát Địa Thỏ: "Biết rồi biết rồi, sốt ruột, mau trở về chuyển đợt nữa qua đây đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian."

Đội trưởng hậu cần dở khóc dở cười, ôm quyền rời đi.

Bát Địa Thỏ nhìn đống vật tư xếp thành ngọn núi nhỏ trước mặt, tức thì tinh khí thần cả người rung lên, xoay người lại, cười ha ha: "Ha ha ha ha, các phạm nhân Hà Nam, trước đây các ngươi chịu khổ rồi. Thế nhưng sau này, sẽ không phải chịu khổ nữa. Có Thỏ Gia ta bảo vệ các ngươi, sau này các ngươi chỉ cần học tập tốt, lao động tốt, cải tạo tốt, Thỏ Gia bảo đảm các ngươi có thể sống như một người bình thường."

Các hàng tặc đâu chịu tin, mấy ngày gần đây nghe hắn khoác lác như vậy quá nhiều rồi, nên không hề hứng thú đối với lời kêu gọi của hắn, vẻ mặt thờ ơ, không thèm ừ hử lấy một tiếng.

Bát Địa Thỏ cũng không để bụng, đi tới trước một chiếc xe, vèo một cái giật lại tấm vải dầu ở trên xe, lộ ra túi bột mì được xếp chồng trên xe, cười to: "Ngày hôm nay rốt cuộc có lương rồi, mỗi người được chia một cân, ăn no rồi chúng ta sẽ sắp xếp chuyện kế tiếp."

Các hàng tặc vừa nghe: "Ơ, một cân?"

Bát Địa Thỏ vẫn luôn bị coi là nhỏ mọn, đột nhiên thoáng cái biến thành hào phóng, các hàng tặc vẫn chưa thích ứng kịp.

Thế nhưng rất nhanh, họ sẽ biết ngay là Bát Địa Thỏ cũng không phải nói dối, hắn thật sự lấy ra một vạn cân lương thực, chia cho các hàng tặc ăn một bữa no.

Các hàng tặc rất khiếp sợ, lúc này mới cảm giác được, người gọi là Bát Địa Thỏ này hình như còn rất tốt.

Chúng ta cũng không giống như đã rơi vào trong tay "quan binh tà ác", mà là rơi vào trong tay quan binh tương đối bình thường.

Hoàng hôn cùng ngày, dưới núi Thiên Trụ bày vô số bếp đất nồi đất, hương vị bột mì bay khắp nơi, các hàng tặc đều được ăn no một bữa. Đối với những người này, không có gì có thể làm cho họ an tâm bằng được ăn no.

Ăn no rồi năng lực chống lạnh trở nên tốt hơn, đêm hôm đó ngủ cũng không kêu lạnh nữa. Mọi người cong lưng ngủ dưới chân núi Thiên Trụ một đêm, sáng sớm hôm sau, Bát Địa Thỏ lại lấy ra lượng lớn lương thực, cho mọi người ăn no, sau đó tuyên bố: "Chuyện thứ nhất các người phải làm, chính là tự mình xây cho mình một cái nhà lao, nhốt mình lại. Được rồi, lên núi đi, chúng ta đi tìm một sơn cốc tránh gió để xây nhà lao."

Các hàng tặc dở khóc dở cười, nhưng "đại tướng quan binh tà ác" này vậy mà cho họ ăn no, vậy ngoan ngoãn nghe lời đi, dù sao thì nghe lời của Nhất Đấu Cốc cũng là nghe, nghe lời của Bát Địa Thỏ cũng là nghe, nghe ai đều như nhau mà.

Ơ?

Chờ một chút!

Các hàng tặc đột nhiên phát hiện một chuyện đáng sợ, "đại tướng quan binh" này tên gọi Bát Địa Thỏ, sao nghe như giống một lưu khấu vậy nhỉ.

Chẳng lẽ, chúng ta cũng không phải bị quan binh bắt, mà là bị một lưu khấu khác đen ăn đen bắt được, khó trách hắn muốn chúng ta lên núi Thiên Trụ, đây là tiết tấu đi lên núi làm thảo khấu không sai mà.

Vậy càng không có gì mà sợ nữa.

Các hàng tặc lên núi Thiên Trụ, tìm một sơn cốc tránh gió, chặt cây đốn củi, dựa theo phương pháp xây sơn trại của thổ phỉ, xây nhà lao cho mình...

Vài ngày sau, đội vận tải thứ hai của thôn Cao Gia đến, lại đưa tới lượng lớn vật tư, đồng thời còn có rất nhiều mũ lam đến cùng, phụ trách chỉ điểm các hàng tặc xây một số sản nghiệp thôn Cao Gia đang có như xưởng xi măng.

Đồng thời còn có lượng lớn tân binh dân đoàn, những tân binh này được phái tới quản lý các phạm nhân. Có các tân binh đến, khiến cho các lão binh có thể rảnh tay trở lại tiền tuyến.

Bộ đội tiền tuyến liền có năng lực để tiếp tục tiến lên phía trước rồi --

Huyện thành Vân Tây.

Sau khi đánh Vân Dương phủ trị Tưởng Doãn Nghi bỏ chạy, lưu khấu liền đóng quân bên trong huyện thành Vân Tây.

Phú hộ trong thành bị chúng cướp sạch không còn gì, quan khố cũng bị cướp sạch.

Các tặc binh đang đập phá tường thành, thiêu hủy nhà cửa.

Bọn người Sấm Vương, Sấm Tướng, Lão Hồi Hồi, Tây doanh Bát Đại Vương, lúc này đang họp trong soái trướng.

Tin tức Nhất Đấu Cốc chiến bại tại huyện Thương Nam đã truyền tới tai bọn họ.

"Đội hỏa súng thần bí" kia hiện tại đã thành một đội quân địch hùng mạnh khiến các lưu khấu nghe mà biến sắc.

Sấm Vương: "Hiện tại đội hỏa súng binh kia đóng tại huyện Thương Nam, nói rõ muốn ngăn cản chúng ta nhập Thiểm, con đường vào Thiểm là không thông rồi, mà con đường vào Tứ Xuyên hiện tại cũng bị Bạch Can binh chặn lại. Tổng binh Hà Nam Trương Ứng Xương cũng đã dẫn quân qua đây, đồng thời còn có hai người trung quan Trần Đại Quan và Tả Lương Ngọc từ phía đông tới truy kích chúng ta...Kế sách hiện nay, chúng ta có thể đi đâu được?"

Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người đều có vẻ nặng nề.

Truy binh ở phía sau, phía trước lại có hỏa súng binh và Bạch Can binh chặn đường, tình thế có phần hung hiểm.

Chính vào lúc này, một trinh sát đi tới báo cáo: "Các vị đại ca, bên ngoài có một thủ hạ do Tấn thương phái tới cầu kiến."

"Tấn thương?" Sấm Vương ngẩn ra trong nháy mắt: "Tấn thương tới tìm chúng ta có chuyện gì?"
Bình Luận (0)
Comment