Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 775 - Chương 775: Lai Khách Ngoài Ý Muốn

Chương 775: Lai khách ngoài ý muốn Chương 775: Lai khách ngoài ý muốn

Thủ hạ của Tấn thương rất nhanh được truyền cho vào.

Thủ hạ kia là một hán tử rắn rỏi, vừa nhìn chính là loại hảo hán không sợ chết, nhìn thấy một đám trùm thổ phỉ lại vẫn không sợ, thoải mái ôm quyền nói: "Chư vị hảo hán có lễ, tại hạ là gia đinh của Tấn thương Địch Đường, tên của lão gia nhà ta, chắc chư vị chưa từng nghe qua, thế nhưng người buôn bán ở biên cảnh và kiếm ăn Sơn Tây ít hoặc nhiều đều nghe nói qua lão gia nhà ta."

"Địch Đường?" Sấm Tướng nhíu mày: "Cái tên này ta cũng biết, tại Tuyên Phủ Đại Đồng khá có danh tiếng, toàn là buôn bán lớn."

Hán tử cười nói: "Sấm Tướng đại ca biết lão gia nhà ta, vậy thì dễ nói chuyện rồi, thực lực của lão gia nhà ta cũng không cần phải giới thiệu nhiều."

Sấm Tướng gật đầu: "Ngươi tìm đến bọn ta, có chuyện gì?"

Hán tử nói: "Không dối gạt các vị hảo hán, lão gia nhà ta, hiện tại đụng phải một phiền phức nhỏ, buôn bán có phần không thuận lợi."

Sấm Tướng: "Ồ, Địch viên ngoại còn có lúc buôn bán không thuận lợi hay sao?"

Hán tử nói: "Trước đây lão gia nhà ta vẫn buôn bán tại Tuyên Phủ Đại Đồng, đưa lương đưa quân giới cho biên quân, trợ giúp quân biên phòng triều đình Đại Minh, lập được công lao hiển hách. Không ngờ mấy ngày trước, tổng đốc Tuyên Đại bị gian nhân đầu độc, dám nói lão gia nhà ta làm ăn buôn bán không hợp pháp, tai họa Đại Minh. Tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành phái người truy bắt lão gia nhà ta, chặt đứt thương lộ của Địch gia ta tại Tuyên Đại..."

Sấm Vương: "Không ngờ lại có chuyện này? Gian nhân này cũng thật quá đáng."

Sấm Tướng lại cười mà không nói, trong lòng có phần xem thường: chắc chưa hẳn là gian nhân đâu?

Sấm Vương: "Nói cách khác, hiện tại Địch viên ngoại là kẻ địch với Trương Tông Hành rồi?"

Hán tử nói: "Đúng vậy! Hiện tại triều đình Đại Minh đã thành kẻ địch với Địch gia ta rồi, lão gia trốn đông trốn tây, không thể nào thoải mái đi ra bên ngoài được. Mà hết thảy việc này, đều là gian nhân kia làm hại."

Sấm Vương bắt được trọng điểm: "Gian nhân kia là ai?"

Hán tử nói: "Gian nhân kia giỏi dùng hỏa súng."

Vừa nghe lời này, vẻ mặt các tặc tù trong phòng đồng thời trở nên chăm chú.

Hán tử nói: "Lão gia nhà ta nói, kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu, Tấn thương chúng tôi sẵn lòng cùng các vị đại vương đối phó gian nhân kia."

Sấm Tướng: "Địch viên ngoại có thể giúp bọn ta cái gì?"

Hán tử mỉm cười nói: "Lão gia nhà ta chuyện khác không biết, chỉ biết kinh thương, cho nên hợp tác với các vị hảo hán bằng hữu, đương nhiên cũng bắt đầu từ kinh thương rồi."

Lần này, Sấm Tướng đã hiểu: "Ý của Địch viên ngoại là, đem những thứ vốn chuẩn bị bán cho biên quân, bán cho bọn ta?"

Hán tử cười nói: "Đúng vậy! Các vị cướp bóc khắp nơi, cướp được vô số vàng bạc trang sức, thế nhưng vàng bạc trang sức không thể ăn được, cũng không thể dùng để đánh trận. Thậm chí các vị căn bản không thể tiêu xài số vàng bạc trang sức này ra ngoài được."

Đây là lời nói thật!

Các lưu khấu đánh cướp khắp nơi từng huyện thành một, thậm chí phá vài châu thành, cướp không chỉ là lương thực, còn có vàng bạc trang sức.

Thế nhưng vàng bạc trang sức ở trong tay họ không thể chuyển hóa thành vật tư, bởi vì trên thế giới này không có người nào sẽ buôn bán với lưu khấu.

Trong tay các vị tặc tù đều tích góp không ít tài bảo! Nhưng không xài được, hoàn toàn không xài được.

Hán tử nói: "Lão gia nhà ta có thể giúp các ngươi đổi những vàng bạc trang sức này thành lương thực, muối, vải vóc, súng tam nhãn, hỏa dược đạn chì, liên nỗ, áo giáp thuẫn bài. . .Trước đây chúng tôi cung cấp cho biên quân cái gì, sau này có thể cung cấp cho các người cái đó. Các vị không cần hoài nghi thực lực của chúng tôi, Tấn thương chúng tôi cung cấp được cho biên quân, cũng có thể cung cấp được cho các người."

Mấy vị tặc tù thoáng nhìn nhau, sau đó hầu như đồng thời lên tiếng: "Được! Chúng tôi đồng ý chuyện làm ăn này."

Hán tử nói: "Nếu mọi người đã quyết định làm bằng hữu, lão gia nhà ta còn có thể giúp các vị một việc nhỏ...Gần đây có một con đường bí mật trong núi, có thể trợ giúp các vị trốn thoát quan binh bao vây."

Chúng tặc tù mừng rỡ: "Đường ở đâu?" --

Huyện Thương Nam.

Lý Đạo Huyền, Trịnh Cẩu Tử, La Hi, Luyện Quốc Sự, bốn người đang ngồi ở trước bàn, trên bàn bày một tấm bản đồ rất lớn.

Luyện Quốc Sự chỉ tay vào trên phủ thành Vân Dương: "Vân Dương phủ trị Tưởng Doãn Nghi, hiện tại bị tặc binh dồn ép, lui thủ Vân Dương phủ thành, không dám ra ngoài. Trong phủ thành có đại pháo, hắn dựng đại pháo trên đầu thành, tặc binh cũng không dám qua loa công thành."

Nói xong, lại đưa tay chỉ vào huyện thành Vân Tây: "Bộ đội chủ lực của Sấm tặc lúc này chắc còn đang ở trong huyện thành Vân Tây, mà mấy đội Hoành Hành Lang, Nhất Đấu Cốc, Tảo Địa Vương, Mãn Thiên Tinh thì đã tiến vào Tứ Xuyên, đang giao chiến với Bạch Can binh trong quần sơn Xuyên trung."

Nói xong, tay hắn lại chỉ sang huyện Thương Nam phía bắc: "Chúng ta ở chỗ này!"

Lại đưa tay di chuyển sang phía đông bắc: "Trương Ứng Xương ở chỗ này."

Luyện Quốc Sự than thở: "Mấy lộ binh lực này cũng không thể vượt giới tiến vào địa bàn của Vân Dương phủ trị, cho nên mọi người đều không giúp được phủ Vân Dương, chỉ có thể ở bên kia địa phận xem kịch."

Hắn lại rất nhanh di chuyển ngón tay: "Chỉ có Tả Lương Ngọc có thể đi, hắn đang dẫn quân cấp tốc tiếp viện phủ thành Vân Dương."

Trịnh Cẩu Tử lại có vẻ không hiểu: "Vì sao những người khác đều không thể, chỉ có Tả Lương Ngọc có thể từ Sơn Tây chạy đến Hà Bắc, lại từ Hà Bắc chạy đến Hà Nam, lại từ Hà Nam chạy đến Vân Dương?"

Luyện Quốc Sự: "Bởi vì hắn có một trung quan phụ trách giám quân."

"Trung quan?" Trịnh Cẩu Tử nghe không hiểu.

La Hi nhỏ giọng giải thích cho hắn: "Chính là giám quân từ kinh thành phái tới...thái giám đó..."

Trịnh Cẩu Tử bừng tỉnh hiểu ra.

Sùng Trinh đế Chu Do Kiểm phái ra thái giám Trần Đại Kim thân tín, hiện tại đang phụ trách giám quân trong quân Tả Lương Ngọc, thái giám đó là dòng chính của Chu Do Kiểm. Nếu hắn ở trong quân Tả Lương Ngọc, Tả Lương Ngọc tương đương với nắm được thượng phương bảo kiếm, có thể tùy ý xuất kích, căn bản không cần quản Sơn Tây, Hà Nam, Vân Dương gì hết, muốn đi đâu thì đi.

Luyện Quốc Sự nói: "Hiện tại chúng ta phòng thủ tốt vị trí của mình, giống như đang bố trí một cái rọ, lưu khấu bị nhốt trong cái rọ này. Tả Lương Ngọc mang binh đánh qua, giống như đi bắt bắt ba ba trong rọ, thế là tận diệt lưu khấu, những lưu khấu tai hoạ thiên hạ này, rốt cuộc có thể ngừng lại ở chỗ này rồi."

La Hi theo thường lệ tâng bốc một câu: "Tuần phủ đại nhân cao kiến!"

Lý Đạo Huyền lại thầm nghĩ: nào có dễ dàng như vậy? Sao ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào?

Cứ cảm thấy lưu khấu không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.

Y vừa mới nghĩ tới đây, một tín sứ từ bên ngoài chạy vào, vội vàng nói: "Tuần phủ đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt."

Luyện Quốc Sự: "Xảy ra chuyện gì?"

Tín sứ: "Trần Đại Kim và Tả Lương Ngọc, suất binh truy kích lưu khấu đến huyện Vân Tây, phát hiện tặc binh không ở trong huyện thành, không biết đã đi đâu, chỉ cứu ra được rất nhiều phụ nhân. Hai người lo lắng tặc quân đi phủ Vân Dương, liền vội vàng đi phủ Vân Dương tiếp viện."

"Không ngờ, phó sứ Từ Cảnh Lân canh gác trong phủ Vân Dương, nhìn thấy rất nhiều phụ nhân theo phía sau viện quân, liền hoài nghi nhánh viện quân này là lưu khấu đóng giả, mệnh lệnh đại pháo trên đầu thành khai hoả. . ."

Mọi người: "! ! !"

Tín sứ: "Trần Đại Kim và Tả Lương Ngọc tự nhiên không hiểu sao bị một trận pháo kích, binh sĩ và quân mã tổn thất thảm trọng. Thái giám trong cung chưa từng chịu qua uỷ khuất này, Trần Đại Kim tức giận, thượng thư triều đình, muốn bắt giữ xử lí Từ Cảnh Lân và Vân Dương phủ trị Tưởng Doãn Nghi."
Bình Luận (0)
Comment