Chương 776: Lư Tượng Thăng tới rồi
Chương 776: Lư Tượng Thăng tới rồi
Kinh thành, ngự thư phòng.
Chu Do Kiểm vẫn đang lật xem tấu chương, mặc dù mỗi một lần hắn lên sân khấu đều là đang xem tấu chương, hầu như không có cảnh nào khác, nhưng hắn vẫn cố gắng.
Cái lưng khom, nếp nhăn trên mặt, ưu sầu nơi khóe mắt của hắn, đều đang nói rõ hắn vì duy trì đế quốc khổng lồ này đã phải nghiêm túc và cố gắng bao nhiêu.
Lật xem một phần tấu chương, là tân nhiệm tuần phủ Thiểm Tây Luyện Quốc Sự đưa qua.
Chu Do Kiểm tập trung nhìn vào, trong tấu chương nói, Thương Châu lưu khấu hoành hành, tri châu bị lưu khấu giết chết, tướng thủ Võ Quan chạy trốn. May mà có tiền tham tướng La Hi suất lĩnh một đám gia đinh binh và dân đoàn đã bảo vệ được Võ Quan, ngăn cản lưu khấu nhập Thiểm.
Chu Do Kiểm ồ một tiếng, tỉ mỉ xem tấu chương này. Luyện Quốc Sự đã kể rất tường tận chiến đấu trải qua như sau: La Hi suất lĩnh 2000 dân đoàn, tử thủ Võ Quan, dùng Tam nhãn thần súng tự chế bắn địch, còn dùng cung săn tự chế bắn loạn xạ.
Lúc lưu khấu công thành, trên Võ Quan gỗ lăn đá tảng nện xuống, dân đoàn binh sĩ dùng trúc mâu đâm...Đôi bên đều tử thương thảm trọng, nhưng may mắn chính là Võ Quan dễ thủ khó công, mặc dù dân đoàn thương vong rất thật lớn, nhưng chung quy vẫn bảo vệ được.
Tâm tình Chu Do Kiểm coi như được ngồi lên trên máy bay phản lực.
Phủi phủi tấu chương trên tay, Chu Do Kiểm thong thả nói: "Luyện Quốc Sự thật không hỗ là bát thế danh môn, trung quân ái quốc, chỉ có tấu chương hắn viết mới đúng quy củ, tuyệt không nói ngoa."
Tào Hóa Thuần gật đầu: "Đúng vậy, những thứ Luyện Quốc Sự viết có độ tin cậy cao hơn nhiều so với những người khác viết, đây mới là người làm thật."
Chu Do Kiểm: "Tiền tham tướng La Hi này là ai? Vì sao lại có chữ tiền?"
Tào Hóa Thuần xấu hổ khẽ nhếch mép: "Hoàng thượng, lần trước người này nói dối quân tình, bị ngài cách chức rồi."
Lúc này Chu Do Kiểm mới nhớ ra: "A, tên mà lần trước viết? Hiện tại xem ra, mặc dù hắn viết, nhưng cũng có chút tài năng. Luyện Quốc Sự nói, nếu không có hắn, Võ Quan đã bị chiếm rồi."
Tào Hóa Thuần: "Ý của hoàng thượng là. . ."
Chu Do Kiểm: "Nếu người này có thể lập công chuộc tội, vậy còn có thể dùng được, vừa lúc, bắt đầu sử dụng lại, bổ nhiệm hắn làm thủ bị Thương Châu."
Thế là, La Hi La tướng quân còn một nửa máu sống lại.
Lại xem phần tấu chương tiếp theo, là thái giám Trần Đại Kim do mình đích thân phái ra ngoài đưa lên, Trần Đại Kim chính là thân tín của Chu Do Kiểm, từ nhỏ lớn lên cùng hắn, rất được Chu Do Kiểm tin tưởng.
Nhìn thấy là tấu chương của Trần Đại Kim, Chu Do Kiểm liền vội vã mở ra xem.
Tập trung nhìn vào, trong tấu chương nói, Trần Đại Kim giám quân Tả Lương Ngọc, truy kích lưu khấu đến Vân Dương. Ở dưới thành Vân Dương, bị phó sứ Từ Cảnh Lân thủ hạ của Vân Dương phủ trị Tưởng Doãn Nghi dùng đại pháo bắn, sĩ mã chết rất nhiều. Bản thân Trần Đại Kim cũng suýt nữa bị đại pháo bắn trúng, thiếu chút nữa đã không thể gặp lại hoàng thượng rồi, xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho hắn.
Mà sau khi quân của Tả Lương Ngọc bị pháo kích, thương tổn khá lớn, đã cãi nhau với Vân Dương phủ trị, trong khoảng thời gian ngắn không thể truy kích lưu khấu.
Lưu khấu thở được một hơi, từ đường tắt trong núi đi đến thẳng Nội Hương, sau đó vượt qua Đặng Châu, sông Tích nam hạ khu vực Tương Dương...
Lại một lần nữa bỏ qua quan binh.
Chu Do Kiểm giận dữ: "Buồn cười, Tưởng Doãn Nghi này thật to gan, dung túng bộ hạ, nã pháo vào người của trẫm phái đi, phá hư đại kế tiễu phỉ."
Tào Hóa Thuần không dám nói lời nào.
Chu Do Kiểm vỗ bàn quát: "Bắt Tưởng Doãn Nghi, Từ Cảnh Lân cách chức hạ ngục, xử lý những tên vô liêm sỉ này cho trẫm."
Tào Hóa Thuần: "Vậy...Vân Dương do ai tới quản?"
Chu Do Kiểm trái lo phải nghĩ, đột nhiên nhớ tới một người, người này khi tiễu phỉ tại Hà Bắc đã lập đại công, là một nhân tài hiếm có, không bằng phái hắn đến Vân Dương, nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
Nghĩ tới đây, Chu Do Kiểm lên tiếng: "Lư Tượng Thăng! Bổ nhiệm Lư Tượng Thăng làm Vân Dương phủ trị." --
"Chúc mừng La tướng quân."
"Chúc mừng La tướng quân."
La Hi tươi cười ngồi bên trong nha môn huyện Thương Nam, tiếp nhận sư chúc mừng của Trịnh Cẩu Tử và các bộ hạ của hắn.
Phía trên vừa mới truyền đến mệnh lệnh, La Hi lập công chuộc tội, được bổ nhiệm làm thủ bị Thương Châu.
Mặc dù thủ bị chỉ là võ quan ngũ phẩm, so ra kém tam phẩm tham tướng trước đây, thế nhưng chỉ cần có quan chức một lần nữa, vậy lại từ từ lập công tăng lên là được rồi.
Lần này, La Hi hắn lại có mặt mũi trở lại gặp lão gia tử rồi, lại có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng rồi.
La Hi cười ha ha: "Lý viên ngoại, Trịnh huynh, lần này thật sự là nhờ có các ngươi. La Hi ta không làm chuyện gì hết, toàn bộ lưu khấu toàn là các ngươi đánh, công lao lại tặng cho ta toàn bộ, đại ân đại đức này, suốt đời khó quên. Sau này có chỗ nào cần tới huynh đệ ta, cứ nói một câu, ta đi trong gió, đi trong mưa, nhíu mày một cái thì sẽ không phải là nam nhân."
Trịnh Cẩu Tử cười nói: "Vậy thì công việc trùng chấn nông thôn chung quanh cùng với huyện thành Thương Nam bị lưu khấu tai họa, chúng ta phải mời La tướng quân hỗ trợ rồi."
Nghe thế La Hi cảm thấy phấn chấn, hắn đã gặp qua thủ đoạn trấn an hàng tặc của thôn Cao Gia, vận chuyển tới lượng lớn lương thực, cho hàng tặc ăn no, một vạn hàng tặc kia lập tức ngoan ngoãn tự mình xây nhà lao cho mình, tự mình nhốt mình lại trên núi Thiên Trụ.
Hiện tại nghe Trịnh Cẩu Tử nói còn muốn trùng chấn huyện Thương Nam cùng với nông thôn chung quanh, La Hi lập tức hiểu ngay: "Lý viên ngoại lại muốn bỏ ra lượng lớn bạc và lương thực trợ giúp lão bách tính ở đây sao? Ôi chao, Lý viên ngoại, ngài là người nhân thiện nhất mà ta từng thấy."
Lý Đạo Huyền cười mà không nói.
Trịnh Cẩu Tử thấp giọng nói: "Lão nhân gia ngài là thần, không phải là người."
La Hi: "Cái gì? Trịnh huynh đang nói thầm cái gì? Ta không nghe rõ."
Trịnh Cẩu Tử tăng âm lượng lên: "Không có, ta chưa nói gì hết."
La Hi xoa xoa tay: "Ôi, chuyện này, ta cũng muốn hỗ trợ. Thế nhưng...thế nhưng ta chỉ là một võ quan. Chuyện mà Lý viên ngoại muốn làm đều là quan văn phụ trách. Nếu như ta tự ý đi làm việc của quan văn, triều đình biết được, có thể lại cách chức ta nữa không đây? Ta có lẽ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không thể nhúng tay lung tung được."
Trịnh Cẩu Tử cười: "Bị cách chức thì thôi, cùng lắm lại lập công một lần nữa lại có thêm chức mới."
La Hi mặt nhăn lại: "Vậy sao được?"
Hai người đang nói chuyện, một gia đinh tiến đến thông báo: "La tướng quân, tân nhiệm Vân Dương phủ trị đi nhậm chức rồi, hắn lập tức sẽ tới huyện Thương Nam thị sát."
La Hi: "Ơ, địa phương loạn như thế còn có người dám đến nhậm chức? To gan thật đấy."
Gia đinh thấp giọng nói: "Người tới tên là Lư Tượng Thăng, nghe nói là một mãnh nhân, khi tiễu phỉ tại Hà Bắc vô cùng cường hãn. Gia đinh của hắn có 3000 người, tự xưng là 'Thiên Hùng quân', sức chiến đấu cực kỳ cường hãn."
La Hi: "Oa, 3000 gia đinh? Lợi hại thế sao? Người này có tiền thật đấy."
Lý Đạo Huyền đứng ở bên cạnh, nghe được ba chữ Lư Tượng Thăng, không khỏi phấn chấn. Ui, lá bài hiếm sắp tới rồi sao? Thú vị!
Y cười khì một tiếng, đi ra: "Nếu như ta nhớ không nhầm, 3000 gia đinh này của Lư Tượng Thăng là chiêu mộ vào năm Sùng Trinh thứ hai, khi đó Kiến Nô nhập quan, Lư Tượng Thăng vào kinh cần vương. La tướng quân, ngươi cũng đừng sợ hắn, có bọn ta làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cũng có hơn 2000 gia đinh, không ít hơn hắn bao nhiêu mà."