Chương 778: Bọn họ đang hảo hảo thực tiễn
Chương 778: Bọn họ đang hảo hảo thực tiễn
Lư Tượng Thăng đang tiễu phỉ...
Huyết chiến Hoàng Long Than, Thiên Hùng quân đại phát thần uy, vớ được lưu khấu từ Tứ Xuyên trở về Vân Dương hành hung một trận, đánh cho lưu khấu thiếu chút nữa sinh hoạt không thể tự gánh vác.
Sau khi đánh xong, Lư Tượng Thăng lại dẫn quân truy kích, đánh đuổi cho các lưu khấu sợ chết khiếp, lại trốn vào Tứ Xuyên.
Lần này hắn không thể đuổi tiếp, thu quân trở về.
Khi thu về đi ngang qua huyện Thương Nam, lại đã qua rất nhiều ngày.
Đi tới ngoài thành Thương Nam, Lư Tượng Thăng không khỏi ơ một tiếng.
Thì ra vài ngày không thấy, huyện thành Thương Nam đã thay đổi rất lớn, tường thành bị phá hủy hiện tại đang có rất nhiều dân phu xây dựng lại. Cửa thành cũng dựng lại một tấm ván gỗ làm cửa. Tấm ván gỗ này rất rõ ràng là mới làm, phía trên còn chưa quét sơn, vẫn là màu sắc vốn có của gỗ.
Lư Tượng Thăng: "Ơ, tường thành này xây lại đã phát động nhiều lão bách tính cùng làm việc như vậy, đây chẳng phải là đã đi ngược với điều 'cấm lao dịch quấy nhiễu dân sinh' trong bát tắc của bản quan rồi?"
Nghĩ tới đây, Lư Tượng Thăng liền bực bội.
Huyện Thương Nam mới bị lưu khấu hoành hành, lão bách tính tử thương quá nhiều, hiện tại lưu khấu vừa mới bị đánh đuổi, lão bách tính còn sót lại chẳng được bao nhiêu đã bị chiêu mộ để lao dịch, vậy thì quá tổn thương dân rồi.
Không nên không nên!
Lý viên ngoại kia đúng là làm bừa.
Lư Tượng Thăng vội vàng chạy vào trong thành.
Vừa mới chạy đến cửa thành, Lư Tượng Thăng liền cảm giác được không đúng chỗ nào, những lão bách tính đang xây tường thành này lại đang nói nói cười cười, tinh khí thần thoạt nhìn còn rất đầy đủ.
Không hề có chút nào là "lão bách tính cực khổ bị quan phủ bắt tráng đinh, ép lao dịch".
Lư Tượng Thăng ngừng bước, kéo lấy một nam tử đang làm việc, trầm giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
Nam tử kia nhìn thấy là một vị quan mặc áo giáp tóm lấy mình thì hoảng hồn, liền nằm úp sấp xuống: "Quân gia, tiểu nhân không làm gì hết."
Lư Tượng Thăng: "Đừng sợ, bản quan chỉ hỏi thôi, ngươi bị bắt làm lao dịch còn cười nói vui vẻ như thế sao?"
"Lao dịch?" Nam tử lắc đầu: "Khởi bẩm quân gia, tiểu nhân không phải đang lao dịch, tiểu nhân là đang làm thuê ngắn hạn."
Trên đầu Lư Tượng Thăng từ từ nhảy lên một dấu chấm hỏi thật lớn, chất đầy cả bầu trời huyện Thương Nam: "Làm thuê ngắn hạn? Ý của ngươi là...có người dùng tiền nhờ ngươi sửa tường thành?"
"Không phải là tiền, là ba cân bột mì, mỗi ngày ba cân!" Nói đến đây, nam tử nhoẻn miệng cười: "Ba cân đó, một mình ta ra ngoài làm việc, trong nhà năm người cũng có thể được ăn no."
Lư Tượng Thăng: "Cái gì?"
Đang hạn hán, một ngày trả tiền công ba cân bột mì! Nghịch thiên như thế.
Nếu dùng tiền mời người làm việc, vậy không xem như là trái với 'cấm lao dịch quấy nhiễu dân sinh' trong bát tắc rồi, Lư Tượng Thăng thoáng cái không tức giận nữa, trái lại có phần hài lòng.
Lư Tượng Thăng: "Ai thuê ngươi làm?"
Nam tử: "Là vị lão gia viên ngoại, rất trẻ tuổi. . .gọi. . ."
Lư Tượng Thăng: "Lý viên ngoại?"
Nam tử: "A a, Đúng! Là Lý viên ngoại."
Lư Tượng Thăng thầm nghĩ: Lý viên ngoại này đầu tư mạnh quá. Nhiều dân công như vậy cùng nhau sửa tường thành, không phải là đã kéo hết sức lao động trai tráng không bị tặc tử hại chết trong huyện Thương Nam đi làm rồi sao? Ít nhất cũng phải vài trăm người, những người này một ngày trả ba cân bột mì, mỗi ngày phải bỏ ra hết hơn một nghìn cân lương.
Bỏ ra nhiều lương thực như vậy chỉ để giúp quốc gia xây tường thành phòng ngự tặc khấu, đúng là một người rất tốt.
Hắn không vội nữa, từ từ đi vào trong huyện thành.
Chỉ thấy huyện thành Thương Nam cũng không chỉ đang xây tường thành, các kiến trúc bên trong thành cũng đều đang sửa chữa.
Khi lưu khấu tới đã phóng hỏa thiêu hủy rất nhiều khu vực, hiện tại có rất nhiều dân công đang vai gánh tay khiêng, thu dọn phế tích, đồng thời còn đang xây nhà mới.
Lư Tượng Thăng thấy rất là vui, đây là đang thực tiễn "phải xây nhà cửa cho dân ở" trong bát tắc, rất tốt. La Hi này và Lý viên ngoại thực sự là khiến bản quan bớt lo.
Lại đi đến cửa thành bắc, liền thấy có một đám dân phu đang làm đường ở chỗ này.
Cửa thành bắc huyện Thương Nam có một quan đạo, nối thẳng Võ Quan, quan đạo này bởi vì nhiều năm ít tu sửa, đã lồi lõm, rất khó đi, hiện tại đang có lượng lớn dân phu đang san bằng con đường...
Lư Tượng Thăng lại nghĩ đến, bọn họ đây là đang "thông núi vượt sông để cứu giúp dân nghèo" .
Thật là vui!
Lúc trước mình còn lo lắng quan địa phương không phối hợp, chính lệnh sẽ không thể chứng thực đến cơ sở, nhưng không ngờ ở trong huyện Thương Nam này, chính lệnh của mình có thể được hưởng ứng nhanh như vậy, thực sự là khiến hắn vui mừng muốn bay lên tới.
Quan viên địa phương của ngũ đạo bát phủ cửu châu đều nên học hỏi huyện Thương Nam. Trở về sẽ nói cho họ một tiếng, để cho bọn họ đều tới huyện Thương Nam lấy kinh nghiệm.
Lư Tượng Thăng bước nhanh về hướng nha môn huyện, muốn tìm La Hi và Lý viên ngoại, động viên bọn họ vài câu, thế nhưng, hắn vừa mới đi được nửa đường lại thấy một tín sứ chạy qua, vội vã báo cáo cho hắn: "Báo, một đội lưu khấu đang tiến đến Ô Lâm Quan."
Lư Tượng Thăng ài một tiếng, xem ra ngày hôm nay không có thời gian nói chuyện với La tướng quân, Lý viên ngoại rồi, vẫn là tiễu phỉ quan trọng hơn.
Hắn vội vàng chạy ra ngoài thành, lại dẫn theo Thiên Hùng quân của mình, hướng thẳng về Ô Lâm Quan.
Nhiều ngày sau mới đến Ô Lâm Quan, liền thấy một vạn lưu khấu đang giết người cướp của ở trong quan.
Lư Tượng Thăng khua quân tập kích, Thiên Hùng quân uy vũ, vừa ra tay liền đánh cho lưu khấu sợ chết khiếp, chật vật chạy trốn. Lư Tượng Thăng chém đầu mấy trăm người, tặc tử còn lại thì bắt giữ, số lượng lên tới hơn 3000 người.
Vẫn là câu nói kia, những người này không thể giết toàn bộ được, sẽ tổn thương thiên hòa, chỉ có thể mang về an trí.
Hắn cũng không biết những người này phải an trí thế nào, trên tay mình không tiền không lương, tài chính eo hẹp, 3000 người rơi vào tay thì quá phỏng tay, chỉ có thể áp giải họ lại đi trở về.
Chuyến đi này lại mất thời gian mấy ngày, lại đi ngang qua huyện Thương Nam lần nữa...
Lần này trở về liền trông thấy bên ngoài huyện thành Thương Nam đang xây một căn nhà rất lớn, một đám người đội mũ lam đang phụ trách chỉ huy ở trong đó, lượng lớn dân phu di chuyển theo mũ lam, và xây nhà theo yêu cầu của mũ lam.
Lư Tượng Thăng hiếu kỳ đi tới: "Các ngươi đang làm cái gì đấy?"
Mũ lam thấy hắn là đại quan mà vẫn không sợ, không giống như những lão bách tính vừa thấy người làm quan liền muốn quỳ xuống. Mũ lam này còn nhoẻn miệng cười, ăn nói đĩnh đạc: "Chúng tôi đang xây xưởng Thương Thiết."
"Cái gì?" Lư Tượng Thăng lấy làm lạ: "Xưởng Thương Thiết là gì?"
Mũ lam cười nói: "Chính là tên gọi tắt của xưởng sắt thép Thương Nam."
Lư Tượng Thăng ngẩn ra: "Luyện sắt luyện thép?"
Mũ lam: "Đúng rồi! Trong vùng núi của Lư thị phía đông và núi Thiên Trụ huyện Sơn Dương phía tây đều có mỏ sắt lớn, hai mỏ sắt này cách huyện thành Thương Nam gần như nhau. Cho nên chúng tôi quyết định xây một xưởng luyện sắt bên ngoài huyện thành Thương Nam, sau đó vận chuyển hết quặng sắt đào từ hai mỏ này đến đây thống nhất luyện chế."