Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 779 - Chương 779: Không Thông Nhân Tình Thế Sự

Chương 779: Không thông nhân tình thế sự Chương 779: Không thông nhân tình thế sự

Nghe đến đó Lư Tượng Thăng không khỏi ài một tiếng.

Thì ra họ muốn xây xưởng luyện sắt ở chỗ này!

Lợi ích của luyện sắt không cần nhiều lời, nó có thể dùng để chế tạo binh khí, hỏa súng, đại pháo.

Nói cách khác, huyện Thương Nam đang thực hiện "chế võ bị" trong thập nghị của mình.

Phải nói điều này như thế nào đây?

Quá là thành công luôn!

Lư Tượng Thăng thực sự là vui sướng không thể diễn tả bằng lời, chưa từng thấy qua quan viên địa phương nghe lời như vậy, năm đạo tám phủ chín châu hắn quản lý, không có một nơi nào ủng hộ chính lệnh của mình như thế.

Hắn vội vàng chạy như bay vào nha môn huyện, chỉ thấy La Hi và Trịnh Cẩu Tử đang cùng nhau, vùi đầu. . .ăn cơm!

Lý viên ngoại không ngồi trên bàn cơm, mà ngồi bất động không nói trên ghế ở bên cạnh, như một bức tượng điêu khắc, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, quá kinh khủng.

Lư Tượng Thăng lấy làm lạ: hai các ngươi ăn cơm, không ăn cùng Lý viên ngoại sao? Sao lại không khách khí như thế? Nhìn đi, khiến cho Lý viên ngoại người ta tức giận đến mức trừng to hai mắt, nhìn các ngươi mà mắt không nháy lấy một cái, cứ như vậy mà các ngươi cũng ăn được sao? Ôi trời, võ quan chính là võ quan, thật là thô lỗ, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.

Hắn "khụ khụ khụ" phát ra vài âm thanh.

Hai người đang ăn cơm ngẩng đầu lên, La Hi mừng rỡ: "A, Lư đại nhân tới rồi, sao không sai người thông báo một tiếng, mạt tướng sẽ ra khỏi thành đón tiếp ngài mà. Ôi, mau tới đây ngồi, cùng nhau ăn cơm."

Lư Tượng Thăng thầm nghĩ: vào lúc này ngươi lại đột nhiên thông đạo lí đối nhân xử thế rồi? Còn biết gọi ta ăn cơm, lại không biết gọi Lý viên ngoại cùng ăn cơm sao?

Hắn quay sang nói với Lý Đạo Huyền ngồi đối diện bên cạnh: "Lý viên ngoại, sao ngươi ngồi đó? Ăn chưa? Nếu không cùng ăn đi?"

Lý Đạo Huyền không nói cũng không động! Vẫn duy trì tạo hình trừng to mắt, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái.

Lư Tượng Thăng thầm hoảng hốt, Lý viên ngoại bị tức giận hư đầu óc rồi sao?

Nghĩ tới đây, hắn cũng không có mặt mũi qua đó ngồi ăn cơm nữa, mặc dù hơi đói, nhưng còn có thể nhịn được, liền lên tiếng: "Bản quan vừa mới ăn trên đường hành quân rồi."

La Hi: "Ồ, ăn rồi sao? Thật đáng tiếc! Đội hậu cần của Lý viên ngoại vừa mới vận chuyển tới một đợt lương. Ngài xem, đây là thịt hộp mới vừa đưa đến, thơm lắm."

Lư Tượng Thăng toát mồ hôi: có lầm không vậy? Ngươi ăn chính là lương thực của Lý viên ngoại phái người đưa tới, kết quả ngươi còn không mời Lý viên ngoại cùng ăn? Có người như ngươi sao?

Quân nhân đáng sợ, thật là đáng sợ.

"Khụ!" Lư Tượng Thăng vội vàng nói sang chuyện khác: "Huyện Thương Nam của các ngươi phát triển tốt đấy."

La Hi cười hắc hắc: "Đúng vậy, rất tốt, đều là nhờ có Lý viên ngoại, hắn vừa bỏ tiền vừa bỏ sức."

Lư Tượng Thăng: đừng nhắc tới Lý viên ngoại nữa! Hắn ở bên cạnh trừng mắt muốn khô luôn rồi! Mắt vẫn không nháy, giỏi thật đấy, ngay cả nước mắt cũng không chảy.

Lư Tượng Thăng: "Huyện Thương Nam làm tốt, trở về có thể mở rộng đến Võ Quan, huyện Sơn Dương, thành Thương Châu, bản quan sẽ đi thông báo một tiếng cho quan viên của mấy địa phương này, bảo họ học theo ngươi. Chỉ là không biết Lý viên ngoại có còn dư lực hay không..."

Trịnh Cẩu Tử cướp lời: "Có! Chỉ cần Lư đại nhân lên tiếng, nhân mã của chúng tôi có thể đi hỗ trợ mấy huyện thành này."

Lư Tượng Thăng nghĩ thầm: Lý viên ngoại tức giận đến nỗi không muốn nói rồi, người làm thủ hạ như ngươi lại không hiểu bầu không khí xấu hổ này, còn cướp lời như vậy, quá không hiểu chuyện.

Bỏ đi, bầu không khí trong phòng này quá áp lực, bản quan phải lượn trước!

Lư Tượng Thăng: "Ừ, không ngừng cố gắng."

Nói xong, Lư Tượng Thăng chạy ra ngoài, thật sự chịu không nổi bên cạnh có một người cứ mãi trừng mắt nhìn chằm chằm, không nói không động đậy, thật là đáng sợ.

Hắn vừa mới chạy ra khỏi nha môn huyện không xa, tín sứ lại tới: "Báo! Lưu khấu đang tiến về Khiết Gia Câu, bãi Thạch Tuyền."

Lư Tượng Thăng: "Nhanh chóng tiếp viện."

"Báo! Lưu khấu đang tai hoạ cao nguyên Khang Ninh, núi Sư Tử."

Lư Tượng Thăng: "Chia binh tiếp viện!"

"Báo! Lưu khấu đang đồng thời tiến quân ba nơi sông Thái Bình, thôn Tinh Khẩu, thôn Trúc Mộc."

Lư Tượng Thăng: "Ta. . . !"

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay người nhanh chóng chạy vào nha môn huyện Thương Nam, tóm lấy La Hi đang ăn thịt nguội: "Khẩn cấp xuất binh, bản quan đi đối phó lưu khấu ở Khiết Gia Câu, bãi Thạch Tuyền, cao nguyên Khang Ninh, núi Sư Tử. Ngươi đi đối phó lưu khấu ở sông Thái Bình, thôn Tinh Khẩu, thôn Trúc Mộc."

La Hi: "Ơ, mạt tướng còn chưa ăn xong thịt nữa mà...ơ...hàng mới vừa được đưa đến..."

Lư Tượng Thăng tức: "Đồ ăn Lý viên ngoại người ta đưa tới, chưa ăn một miếng, ngươi lại ăn vui vẻ vậy sao? Ngươi đừng ăn nữa, khẩn trương xuất chinh."

La Hi: ". . ."

Trịnh Cẩu Tử từ phía sau đi ra, cười ha ha, ngăn cản La Hi rồi kéo ra bên ngoài: "Được rồi được rồi, khi hành quân còn có thịt nguội để ăn."

Nói xong, hắn còn vung tay, ném cho Lư Tượng Thăng một cái hộp tre.

Lư Tượng Thăng mở hộp tre ra xem, bên trong là một miếng thịt cắt ngay ngắn như một viên gạch: "Ơ, đây là thịt nguội La Hi vừa nói sao?"

Trịnh Cẩu Tử: "Sau khi đun nóng là có thể ăn, ăn ngon lắm."

Nói xong, hắn liền kéo La Hi chạy về phía binh doanh, đi gọi các binh sĩ xuất chinh.

Lư Tượng Thăng lắc đầu, cầm hộp tre đi về trong Thiên Hùng quân của mình, khẩn trương mệnh lệnh các binh sĩ khởi hành xuất chinh. . .

Trước khi xuất chinh, 3000 tù binh phải làm sao?

Lư Tượng Thăng cảm thấy đau đầu!

Đúng lúc này, một người đội mũ lam đi tới: "Đại nhân, nếu như 3000 tù binh này của ngài không có cách để an trí, không bằng giao cho chúng tôi? Ở đây chúng tôi đang cần một số người để làm việc nặng. Chúng tôi có rất nhiều lương thực, có thể nuôi sống được họ."

Lư Tượng Thăng: "? ? ?"

Hoàng hôn cùng ngày, đang trên nửa đường hành quân tiến về Khiết Gia Câu thì Thiên Hùng quân dừng lại nghỉ ngơi, chôn nồi nấu cơm. Gia đinh binh của Lư Tượng Thăng giúp hắn đun nóng thịt nguội kia, hai tay cung kính đưa tới.

Lư Tượng Thăng nếm thử một miếng nhỏ, vẻ mặt tức thì giãn ra: "Ồ, thứ này ăn ngon thật, thảo nào tên La Hi kia lại thích như thế." --

Trong khi Lư Tượng Thăng nhìn thấy Lý Đạo Huyền trừng mắt, đương nhiên đồng cảm của Lý Đạo Huyền không ở trên thân thể kia, lúc này y đang ở Tây An.

Tây An, ngoài cửa thành bắc.

Một trạm xe lửa mới tinh nằm sững sững bên ngoài cửa thành bắc Tây An không xa.

Trên trạm xe treo một tấm biển hiệu mới tinh: "Trạm Tây An Bắc."

Góc dưới bên trái biển hiệu còn có một hàng chữ nhỏ: "Tần Vương phủ" .

Phía trước trạm xe có một con đường sắt mới tinh, kéo thẳng đến ngoài tầm nhìn về hướng bắc...

Đây chính là đường sắt Tây Duyên mà Tần thế tử dốc hết vốn liếng đầu tư xây nên.

Trước mắt nó chỉ dài 20 dặm, bởi vì đoạn đường ray phía sau còn chưa ráp vào, không thể thông xe được.

Trước mắt, công trình trắc trở nhất của tuyến đường sắt này chính là Vị Hà!

Vị Hà cũng không rộng, chưa đến 100 mét!

Trên sông có bắc sẵn cầu đá, cầu gỗ, cầu treo.

Nhưng những cây cầu này không thể chịu tải được sức nặng của một chiếc xe lửa.
Bình Luận (0)
Comment