Chương 780: Ngươi đi cầu Thiên Tôn đi
Chương 780: Ngươi đi cầu Thiên Tôn đi
Tần thế tử Chu Tồn Cơ đứng ở bờ sông, tỏ ra khó chịu: "Công trình kiếm tiền vĩ đại của bản thế tử bị một con sông Vị Hà vớ vẩn ngăn trở, tức chết bản thế tử rồi, người đâu, lấp kín con sông này cho bản thế tử."
Ngô Sân đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt cổ quái: "Thế tử điện hạ nói chuyện cẩn thận, Vị Hà chính là con sông mẹ của người Thiểm Tây, ngài thêm hai chữ vớ vẩn phía sau Vị Hà, cẩn thận đưa tới dân phẫn, tất cả lão bách tính của đất Tần đều sẽ phản ngài. Về phần loại chuyện lấp sông thì đừng nghĩ làm gì."
Nghe nói tất cả lão bách tính của Thiểm Tây đều sẽ phản hắn, khiến Chu Tồn Cơ hoảng hốt, không dám nói mấy lời Vị Hà vớ vẩn nữa: "Dân còn chưa phẫn, bản thế tử đã phẫn trước rồi đây, đường sắt bị sông này chặn, ngươi nói làm sao đây? Làm sao đây?"
Ngô Sân tức giận nói: "Không thấy người của thôn Cao Gia còn đang nghiên cứu bắc cầu thế nào sao?"
Chu Tồn Cơ hạ giọng nói: "Ngô đại nhân, xe sắt nặng mấy chục vạn cân, phía trên còn chở một nghìn người, xe lớn như vậy hành khách nhiều như vậy, không biết nặng thế nào, thật sự có cây cầu nào có thể chịu được sao?"
Sử Khả Pháp từ bên cạnh thò đầu ra: "Đương nhiên là có cầu có thể chịu được, cầu tiên có thể. . ."
Chu Tồn Cơ lầm bầm: "Cầu tiên! Ngươi lại muốn nói cầu Long Môn hay sao? Hừ, bản thế tử không tin đâu, sao có thể bắc cầu trên Hoàng Hà được?"
Sử Khả Pháp: "Đó là hạ quan tận mắt nhìn thấy, nếu thế tử điện hạ không tin, đi Long Môn nhìn một cái là biết."
Chu Tồn Cơ nộ: "Ta xem cái quỷ à! Ngươi muốn hại tử bản thế tử sao? Bản thế tử chỉ cần đi ra khỏi khu vực nhỏ xung quanh phủ Tây An, chính là vi phạm tổ chế, phải mất đầu."
Sử Khả Pháp đành phải nhún vai, ngả hai tay, không nói.
Đương nhiên Cẩm Y Vệ biết chuyện phiên vương không thể rời khỏi đất phong, hơn nữa, Cẩm Y Vệ còn phải phụ trách theo dõi nữa. Nếu như Chu Tồn Cơ thật sự chạy đến Long Môn xem cầu, Sử Khả Pháp sẽ là người đầu tiên nhảy ra bắt hắn.
Ba người đang ở phía sau nói chuyện, phía trước chính là một nhóm các nhà khoa học, kỹ sư cao cấp, nghiên cứu sinh, mũ lam, mũ vàng từ thôn Cao Gia qua đây, họ đang bu quanh bờ sông nhìn Vị Hà.
Bạch công tử ngồi xổm trên một tảng đá bên bờ sông, lấy tay ước lượng đường sông phía trước: "Đường sông rộng hơn trăm mét, hơn nữa hai bờ sông còn phải đắp cao lên một chút, độ dài của cây cầu này ít nhất cũng phải vượt quá 200 mét. Không có bất cứ cây cầu đá, cầu gỗ nào có thể chịu được xe lửa chạy dưới chiều ngang lớn như vậy."
Một nghiên cứu sinh lén liếc nhìn Lý Đạo Huyền đang đứng trong đám người, hạ giọng nói: "Thiên Tôn có thể bắc thêm một cây cầu tiên nữa không?"
Tống Ứng Tinh lắc đầu: "Việc lần này không nên đi mời Thiên Tôn. Cầu tiên của Thiên Tôn bắc qua Hoàng Hà, điều đó không thành vấn đề. Nhưng dùng để bắc qua Vị Hà thì có vẻ như giết gà dùng dao mổ trâu rồi. Con sông nhỏ như vậy, phải do phàm nhân chúng ta công phá mới đúng."
Bạch công tử cười hì hì: "Ta cũng nghĩ như vậy, cây cầu lần này phải do chúng ta làm."
Các nghiên cứu sinh giật mình: "Cầu chúng ta làm ra có thể chịu được xe lửa sao?"
Vương Trưng thò đầu ra: "Dùng sắt thép và xi măng!"
Khi hắn nói ra những lời này, Tống Ứng Tinh và Bạch công tử hầu như đồng thời cùng lên tiếng: "Dùng sắt thép và xi măng!"
Ba người nói xong, phát hiện đối phương nói như mình, tức thì cười to: "Ha ha ha, quân tử có cái nhìn như nhau mà."
Lúc này Lý Đạo Huyền mới đi tới, cười nói: "Mấy vị đang thương lượng cái gì đấy?"
"Tham kiến Thiên Tôn!" Mấy nhà khoa học đồng thời nói: "Chúng tôi đang thương lượng, đường sông lần này không cần Thiên Tôn ra tay, sẽ do chúng tôi nghiên cứu, làm ra một cây cầu dùng xi măng và sắt thép."
Lý Đạo Huyền cười: "Dũng khí tốt đấy, nhưng việc này không dễ dàng, không có thời gian mấy năm là làm không xong đâu."
Mấy nhà khoa học đồng thời nói: "Mấy năm thì mấy năm."
Họ vừa mới nói xong, Chu Tồn Cơ liền từ bên cạnh thò đầu ra: "Mấy năm thì không được, bản thế tử còn phải trông chờ vào đường sắt này để kiếm tiền đấy. Tiền của ta dốc hết vào đây rồi, dân công cũng mời được rồi, khắp nơi đều đang thi công, há có thể bỏ không mấy năm?"
"Ha ha ha!" Lý Đạo Huyền cười: "Thế tử gấp gáp quá nhỉ."
Chu Tồn Cơ: "Đúng đúng, gấp lắm. Lý viên ngoại, ngươi vẫn luôn hợp tác làm ăn với bản thế tử mà, hai năm nay chúng ta hợp tác cũng rất vui vẻ. Sinh ý của bản thế tử mắt thấy sắp toang đến nơi rồi, ngươi phải giúp đó nha."
Hợp tác làm ăn không sai, nhưng bốn thành lợi nhuận của Chu Tồn Cơ đều bị hắn xài hết ở trên sản nghiệp của Lý Đạo Huyền, dẫn đến Lý Đạo Huyền được lợi nhuận 100%.
Lý Đạo Huyền: "Ta thì có cách gì? Ta chỉ là một thương nhân nhỏ yếu bất lực lại đáng thương."
Chu Tồn Cơ: "Đám người kia toàn là bộ hạ của ngươi, ngươi hỗ trợ hối thúc họ đi."
Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: thời gian mấy năm, có vẻ như hơi dài thật. Bên Duyên An ta đang bố cục, sau này giữa Duyên An Tây An khẳng định phải có một con đường càng nhanh chóng hơn, mới có thể thuận tiện vận chuyển vật tư, giao lưu văn hóa giữa hai thành.
Nguyện cảnh muốn tự lực cánh sinh xây cầu của các nhà khoa học rất đẹp, thế nhưng nghiên cứu của họ cần thời gian, tốt nhất là mình ra tay giúp họ bắc một cây cầu có thể dùng ngay đi, trước tiên phải kết nối giao thông giữa hai thành thị quan trọng Tây An và Duyên An này, lại để cho các nhà khoa học chậm rãi nghiên cứu làm một cây cầu khác là được.
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Được thôi, thế tử, ta chỉ điểm cho ngươi một biện pháp tốt."
Chu Tồn Cơ mừng rỡ: "Biện pháp tốt gì?"
Lý Đạo Huyền: "Gần đây trong thành Tây An đang lưu hành 'Đạo Huyền Thiên Tôn giáo', ngươi đi thắp một nén hương cho Đạo Huyền Thiên Tôn, xin ngài ra tay giúp đỡ, nói không chừng ngài sẽ ban thưởng một cây cầu tiên cho ngươi dùng."
Chu Tồn Cơ lườm y: "Ngươi đang trêu chọc bản thế tử có đúng không?"
Lý Đạo Huyền: "Trêu chọc đâu, ngươi không nghe nói Sử Khả Pháp Sử đại nhân nói rồi sao? Thiên Tôn sẽ ban thưởng cầu tiên đó."
Chu Tồn Cơ: "Bản thế tử không tin, tuyệt đối không tin."
Lý Đạo Huyền cười mà không nói.
Chu Tồn Cơ bị y cười cho có vẻ hoảng hốt, lại tỉ mỉ ngẫm nghĩ, nếu không bắc cầu được, bản thế tử sẽ không kiếm được tiền vé xe, việc này quan hệ đến đại kế kiếm tiền của mình.
Con người mà, một khi chuyện mà sức lực của mình không làm được, sẽ nghĩ đến xin thần.
Cho dù là hoàng tộc cũng không ngoại lệ.
Chu Tồn Cơ quay sang hỏi các thân vệ của mình: "Các ngươi có biết một thần tiên gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn không?"
Các thân vệ cung kính trả lời: "Biết! Gần đây trong thành Tây An đều đang lan truyền. Thế tử phi nương nương...khụ...nương nương cũng từng đến miếu Đạo Huyền Thiên Tôn thắp hương nữa."
Chu Tồn Cơ: "Vì sao bản thế tử không biết?"
Các thân vệ nghĩ thầm: Ngươi trầm mê tửu sắc, đâu thèm đi quan tâm thần tiên hay không chứ.
Chu Tồn Cơ: "Tóm lại, bản thế tử muốn xin vị thần tiên này, xin ngài ban thưởng một cây cầu tiên, vậy thì phải xin thế nào?"
Các thân vệ dở khóc dở cười, nghĩ thầm: loại người vừa không thành tâm, lại không phải giáo chúng như thế tử ngài, sao có thể cầu xin được Thiên Tôn tương trợ? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Chu Tồn Cơ: "Ta nhìn vẻ mặt của các ngươi, là đang khinh thường bản thế tử đúng không?"
Các thân vệ: "Không dám!"