Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 781 - Chương 781: Sửa, Sửa Cho To Nhất

Chương 781: Sửa, sửa cho to nhất Chương 781: Sửa, sửa cho to nhất

Chu Tồn Cơ: "Hừ hừ, trên người bản thế tử mang huyết mạch thiên tử. Nói đến, bản vương cũng là con cháu của thần tiên trên trời, bản vương xin lão tổ tông giúp một việc nhỏ, vậy không phải càng dễ thành công hơn so với người bình thường sao?"

Các thân vệ cẩn thận nghĩ lại: Ơ, hiếm khi nghe được thế tử điện hạ nói ra một câu rất có đạo lý.

Chu Tồn Cơ cũng không nhiều lời, chắp hai tay, cũng không biết dùng động tác là bái phật hay là bái đạo, quay về bầu trời hành đại lễ một cái: "Chu Tồn Cơ ở đây, xin tổ tông trên trời hỗ trợ, ban thưởng một cây cầu tiên được không?"

Vừa nghe hắn cầu, các thân vệ đều đang suy nghĩ trong lòng: xin tào lao!

Nhưng mà, kế tiếp, bầu trời lại có phản ứng.

Bầu trời rõ ràng sáng sủa không mây, đột nhiên xuất hiện một đám mây thấp.

Đây là Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn qua đây, tầm nhìn của y ở đâu, trên độ cao 6-70 trượng trên bầu trời ở đó sẽ xuất hiện một đám mây thấp như thế.

Đương nhiên, việc này ở trong mắt người thôn Cao Gia sẽ cho rằng: "Bản tôn Thiên Tôn cưỡi tiên vân tới rồi!"

Việc này càng thêm long trọng và chính thức hơn cả y dùng pho tượng hiển linh mà đến.

Người của thôn Cao Gia lập tức hiểu ra điều gì, ba nhà khoa học dẫn đầu lui về phía sau: "Mau, mọi người cách bờ sông xa một chút."

Họ vừa lui lại, Ngô Sân, Sử Khả Pháp cũng hiểu được, cũng lui theo.

Chu Tồn Cơ không hiểu ra sao: "Làm gì thế? Các ngươi làm gì thế?"

Hắn còn chưa dứt lời, tầng mây trên trời tách ra, một cây cầu thật lớn từ từ hạ xuống.

Chu Tồn Cơ: "Oa! Oa! Oa!"

Hắn đã mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ, ngoại trừ oa chứ không còn gì khác.

Sử Khả Pháp thì lại tận mắt nhìn thấy qua cảnh này, không khỏi thở dài một tiếng, liếc nhìn Chu Tồn Cơ thật sâu: "Tới rồi! Thiên Tôn lại thật sự tự mình ban thưởng một cây cầu tiên. Huyết mạch thiên tử quả nhiên được ông trời coi trọng hơn?"

Ngô Sân lại thấp giọng nói: "Chưa hẳn là bởi vì huyết mạch thiên tử đâu? Bản quan trái lại cảm thấy, Thiên Tôn chỉ là đơn thuần muốn bắc nhanh một cây cầu để mà kết nối giao thông, đây là việc tốt cho tất cả mọi người, cũng không chỉ đơn thuần vì Tần thế tử. Ngươi xem bộ dạng ngốc nghếch của Tần thế tử kìa..."

Chu Tồn Cơ còn đang ngáo ngơ: "Oa! Oa! Oa!"

Các thân vệ cũng ngáo ngơ, thì ra lão gia nhà ta thật sự lợi hại như vậy?

Mà người từ thôn Cao Gia tới thì lại cười lắc đầu, nghĩ thầm: Thiên Tôn lại đang đùa giỡn Chu Tồn Cơ rồi!

Chỉ thấy cây cầu thật lớn kia, từ từ hạ xuống trên Vị Hà, đất hai bên bờ sông bị sức mạnh nhìn không thấy đè bằng, nén thật chặt, thành cầu dưới sức mạnh không nhìn thấy xoay chuyển, không ngừng lay động.

Qua một hồi lâu, cầu mới rốt cuộc ổn định lại.

Mà đầu cầu phía nam vừa lúc quay về hướng đường sắt đã làm xong...

Chu Tồn Cơ: "Oa! Oa! Oa!"

Ngô Sân: "Thế tử điện hạ, từ lúc bắt đầu đến giờ ngươi cứ oa suốt, có thể nói cái gì khác không?"

Chu Tồn Cơ: "Oa! Oa! Oa!"

Không thể nói đạo lý với loại thế tử không nên thân này được.

Các mũ lam từ thôn Cao Gia qua đây ước lượng một chút đầu cầu phía nam, lại so với đường ray, rất nhanh đã vẽ ra trên mặt đất một tuyến đường, sau đó chỉ huy bọn dân phu: "Đi ngang qua từ nơi này...trải đường ray đến trên cầu..."

Bọn dân phu: "Oa! Oa! Oa!"

Mũ lam lắc đầu: "Sao các ngươi cũng vậy rồi? Làm cho mình không khác gì Tần thế tử, tỉnh táo hết nào, làm việc."

Lúc này bọn dân phu mới từ từ tỉnh lại, lại cầm lấy công cụ, bắt đầu làm việc. Nhưng bọn họ vừa làm việc, vừa nhịn không được ở trong lòng mặc niệm danh hiệu của Đạo Huyền Thiên Tôn, người trước đây đã tin Đạo Huyền Thiên Tôn, hiện tại càng thêm một lòng tin tưởng.

Mà những người trước đây còn có chút nghi ngờ đối với thần tiên này, trong nháy mắt liền biến thành thiện nam tín nữ trung thành.

Ngô Sân nhìn mà cũng ngẩn ra.

Việc cây cầu Long Môn Hoàng Hà hắn đã nghe Sử Khả Pháp nói qua rất nhiều lần, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, cũng không tận mắt chứng kiến, hiện tại nhìn thấy sự việc diễn ra trên Vị Hà, hắn mới cảm thấy vô cùng chấn động.

Mặc kệ thế nào, đi lên trên xem thử trước.

Ngô Sân dè dặt đi lên trên cầu, ngay từ đầu còn rất thận trọng, nhưng sau khi đi được vài bước, bị gió sông thổi qua, cảm giác khoan khoái sinh ra. Trong lòng hắn thoáng cái trở nên hưng phấn, oa to một tiếng, giang hai tay, bắt đầu chạy trên cầu.

Sử Khả Pháp nhìn thấy cảnh này, biết là không hay rồi: "Ngô đại nhân, đừng làm vậy, sẽ lên bản tin đấy! Sẽ lên bản tin đấy."

Ngô Sân: "Ha ha ha, chạy ở trên cầu thật là thoải mái! Ta đột nhiên muốn viết một bài thơ...muốn làm thơ..."

Sử Khả Pháp vội vàng đuổi theo: "Đừng! Thật sự sẽ lên bản tin đấy."

Chạng vạng cùng ngày, Chu Tồn Cơ ngờ nghệch đi về Tần Vương phủ của mình.

Hình ảnh chứng kiến ban ngày quá mức chấn động, khiến đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh táo, cả người vẫn còn nằm ở một loại trạng thái "muốn bay", hồn nhiên không biết thân ở nơi nào.

Mãi đến khi có người giúp hắn rửa mặt, hắn mới tỉnh lại: "Ơ, sao bản thế tử lại ở trong vương phủ rồi? Ta trở về lúc nào?"

Hắn quay đầu nhìn, mới phát hiện người rửa mặt cho mình chính là thế tử phi.

"A!" Chu Tồn Cơ nhớ tới, ban ngày thân vệ từng nói qua với hắn, thế tử phi từng thắp hương cho Đạo Huyền Thiên Tôn. Hắn vội vàng ôm lấy vai thế tử phi, lắc thật mạnh: "Ái phi, nàng biết việc của Đạo Huyền Thiên Tôn chứ? Khẳng định nàng rất rõ ràng đúng không?"

Thế tử phi lấy làm lạ: "Đúng rồi, bình thường thiếp thân sẽ đến Thiên Tôn quan trong thành dâng hương, ngày hôm qua còn quyên tặng cho các đạo sĩ một số đạo bào, hương nến, còn làm một buổi pháp sự, cầu xin cho phu quân mọi việc thuận lợi."

Chu Tồn Cơ: "Thì ra là thế! Thì ra là thế a! Ha ha ha ha! Ái phi, lần này nàng đã đã lập công lớn rồi. Ta vẫn còn chưa rõ ràng lắm, tại sao ngày hôm nay vừa xin Thiên Tôn, Thiên Tôn lập tức ban thưởng cho ta một cây cầu tiên. Thì ra là ngày hôm qua ái phi đã làm pháp sự, cầu nguyện giúp ta, ha ha ha ha, ái phi, nàng đã lập đại công rồi."

Thế tử phi: "? ? ?"

Chu Tồn Cơ vội vàng kể lại một năm một mười chuyện xảy ra ban ngày ở bên bờ Vị Hà.

Thế tử phi nghe xong cũng ngớ ra, mặc dù nàng tin tưởng Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, nhưng trình độ tín ngưỡng này cũng giống như tin phật giáo, tin đạo giáo của mấy quý phụ nhân, cũng chỉ là thắp hương, cầu nguyện, có thể được thì được, không được thì thôi.

Ai ngờ lần hứa nguyện này lại thành công, đã trợ giúp thế tử nhận được cầu tiên, đả thông tuyến đường sắt, việc này...Thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Thế tử phi vội vàng nói: "Đã như vậy, ngày mai thiếp thân sẽ đi hoàn nguyện dâng tạ lễ."

"Đúng đúng đúng, hoàn nguyện, phải hoàn nguyện." Chu Tồn Cơ hừ một tiếng, phất tay nói: "Lần này chúng ta phải bỏ nhiều tiền xây Thiên Tôn quan cho to, cho to vào! Phải cho cả thành Tây An đều có thể thấy được! Đại điện ba tầng, ngũ tiến viện lạc(*), bảo tháp tám tầng...Sửa, sửa cho to nhất."

(Tứ hợp viên năm tầng liên tiếp nhau)

Thế tử phi: "Ơ, phu quân, tiền của chàng không phải dùng để làm đường sắt hết rồi sao?"

Chu Tồn Cơ: "Đường sắt phải làm, Thiên Tôn quan cũng phải sửa. Hừ hừ! Thật không dễ gì có một thần tiên quan tâm bản thế tử, bản thế tử há có thể không ôm chặt lấy chân của thần tiên?"
Bình Luận (0)
Comment