Chương 783: Sôi trào
Chương 783: Sôi trào
Quan viên Tây An và các lão bách tính nhìn đến đây, cũng không khỏi thầm kinh hãi: quả nhiên, tiên gia bảo kính này có thể nhìn thấy chuyện đã xảy ra ở quá khứ.
Có thể nhìn quá khứ, chỉ sợ có thể nhìn tương lai!
Pháp lực của tiên nhân quả nhiên mênh mông vô cùng, không phải người phàm có thể tưởng tượng.
Chỉ thấy hình ảnh tối đi, lại sáng lên lần nữa, Cao Nhất Diệp lại xuất hiện.
Nàng mỉm cười nói: "Mọi người xem hình ảnh vừa rồi, đã biết công dụng của tiên gia bảo kính này rồi chứ? Sau này, chiều tối mỗi ngày sau giờ cơm tối, mọi người rảnh rỗi có thể tới cổng chợ xem Tân Văn Liên Bá, tiên gia bảo kính sẽ mang đến cho mọi người các loại tin tức thú vị xảy ra mấy ngày gần đây."
"Mặt khác, nó còn có thể dạy mọi người kỹ thuật nông nghiệp, kỹ thuật rèn, còn có các tiết mục như Ngữ văn, tiết Số Học, Sử Khả Pháp phổ pháp luân phiên phát sóng."
"Sử Khả Pháp phổ pháp?" Luyện Quốc Sự kinh ngạc nhìn sang Sử Khả Pháp.
Sử Khả Pháp tỏ ra đắc ý: "Hạ quan đã biết có thứ này từ lâu rồi, hơn nữa còn phối hợp quay vài đoạn, mục đích phổ biến [Đại Minh Luật]."
Luyện Quốc Sự: "Ặc!"
"Nhớ kỹ, ngày mai bắt đầu, sau giờ cơm tối, Tân Văn Liên Bá." Cao Nhất Diệp mỉm cười nói: "Về phần ngày hôm nay, tạm dừng phát tin tức, phát cho mọi người xem vài đoạn biểu diễn ca múa đi, đây là quà tặng hữu nghị của 'Văn Phòng Minh Tinh Thế giới phồn hoa' từ Bồ Châu xa xôi cho mọi người. Bình thường phải thu phí mới có thể xem được, hôm nay đặc biệt miễn phí chiếu một canh giờ."
Chỉ thấy màn hình sáng lên, Thái Lâm cô nương ăn mặc lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp bước lên sân khấu, vừa mở miệng là [Cẩm Lí Sao].
"Hình ảnh xa xôi...giống như mưa phùn rả rích..."
Các lão bách tính: "Woa!"
Cả thành Tây An, trong nháy mắt sôi trào.
Chu Tồn Cơ là người cháy nhất, trong mắt toàn là mỹ nữ, dáng múa tuyệt đẹp, bầu không khí bùng nổ. Chu Tồn Cơ đâu còn nhịn được, liền uốn éo theo động tác của các mỹ nữ.
Thế tử phi, các trắc phi, thiếp thất bên cạnh đồng loạt quay về Chu Tồn Cơ trợn trắng mắt: Con mẹ nó! Vừa thấy mỹ nữ liền nhũn cả chân, thứ phu quân ngu xuẩn không biết phấn đấu, sao chúng ta lại gả cho loại người như thế chứ?
Một đám quan viên tụ tập bên cạnh Luyện Quốc Sự.
"Tuần phủ đại nhân, chuyện này, chúng ta cần phải báo cáo lên kinh thành không?"
"Đây xem như là trời giáng điềm lành rồi?"
"Hoàng thượng chắc sẽ rất thích nhìn thấy cái này."
"Đừng!" Luyện Quốc Sự đưa tay, áp chế lời của mọi người: "Các ngươi ngại mũ ô sa của mình đội quá vững rồi hay sao? Đương kim thánh thượng không thích nhất là nghe những lời thần bí kiểu này. Vương Thuận Hành bị cách chức thế nào, các ngươi quên nhanh như vậy rồi sao?"
Mọi người: "..."
Luyện Quốc Sự: "Việc tiên gia bảo kính này, mọi người xem, vui vẻ, nhưng đừng vượt qua, đừng không có việc gì lại tìm việc cho mình." --
Ngay khi toàn thành Tây An hò reo ngất trời.
Lý Đạo Huyền đang ngồi trước máy vi tính của mình, gửi cho bạn học cũ Thiên Nhan Nữ Vương M từng đoạn video.
"Đây là video ngắn của bộ phim mới [Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh], kế tiếp sẽ giao cho cậu edit và chế tác. Lần này hoàn toàn dựa vào trình độ chế tác của cậu rồi."
Thiên Nhan Nữ Vương M tiện tay mở ra một đoạn video, tập trung xem, tức thì hít một hơi lạnh: "Ôi mẹ ơi! Cậu...cậu...quay đoạn này, tốn bao nhiêu tiền?"
Thì ra đoạn video hắn xem vừa lúc chính là "Lính Thanh đánh thành Đại Lăng Hà", lính Thanh do Kỵ Binh doanh của Tạo Oanh và dân đoàn thôn Cao Gia diễn, mà biên quân thủ thành thì do biên quân Cố Nguyên dưới trướng Lão Nam Phong diễn, Hàn Thành đã huy động lão bách tính nửa thành để giúp đỡ diễn cảnh quần chúng.
Nói là họ diễn kịch, không bằng nói là đang diễn tập!
Các quân dân cùng nhau tham dự một lần diễn tập vô cùng lớn, chuẩn bị cho trận chiến thương thật đạn thật vào tương lai.
Đánh phải nói là tưng bừng vả lại chân thực.
Hậu thế không có một đạo diễn nào chân chính gặp qua chiến tranh tại Minh triều, rất khó mô phỏng ra hình ảnh chiến tranh chân chính lúc đó.
Thế nhưng đối với Lão Nam Phong và các biên quân Cố Nguyên mà nói, đây không phải là tri thức khắc vào trong nội tâm hay sao? Cần phải tận lực đi diễn?
Thiên Nhan Nữ Vương M: "Con mẹ nó đây phải thuê bao nhiêu diễn viên quần chúng?"
Lý Đạo Huyền: "Yên tâm đi, không nhiều, một diễn viên trả công một ngày 100 đồng thôi mà, vấn đề nhỏ vấn đề nhỏ."
Thiên Nhan Nữ Vương M toát mồ hôi lạnh: "Một người một ngày 100, một vạn người một ngày phải 100 vạn."
Lý Đạo Huyền: "Bộ phim lần trước không phải đã kiếm về cho chúng ta mấy trăm vạn sao? Tôi nghĩ, tiền kiếm lần trước đem đi thuê diễn viên quần chúng diễn một ngày, vấn đề chắc không lớn?"
Thiên Nhan Nữ Vương M: "Cậu tìm thành này ở đâu?"
Lý Đạo Huyền: "Tôi bỏ tiền thuê phim trường Bạch Sa tại Giang Tân của thành phố Song Khánh."
Thiên Nhan Nữ Vương M: "A a, thì ra là thế. Cậu lợi hại, đúng là xài tiền như nước. Theo như cậu nói, nếu bộ phim này không kiếm về mấy trăm vạn là lỗ sặc máu rồi?"
Lý Đạo Huyền: "Đúng thế, vậy nên hoàn toàn nhờ vào cậu rồi."
Thiên Nhan Nữ Vương M: "Được, yên tâm giao cho tôi đi. Phim thực chiến này của cậu quay tốt như vậy, nếu tôi còn không kiếm được chút lợi nhuận, không bằng nhảy sông tự vận cho xong."
Lý Đạo Huyền cười: "Được rồi, tôi muốn cậu biến nó thành hai loại phiên bản."
Thiên Nhan Nữ Vương M: "Hai loại nào?"
Lý Đạo Huyền: "Một loại là hình thức video ngắn, một tập hơn một phút. Một loại khác là hình thức điện ảnh, một tập nửa giờ đồng hồ liên tục."
Thiên Nhan Nữ Vương M: "Chuyện nhỏ thôi, giao cho tôi đi. Cảnh đánh nhau của cậu quay rất tốt, đặc hiệu tôi cần làm cũng rất ít, cũng chỉ điều chỉnh âm thanh, làm chút chuyển cảnh, khói mù, mấy cái hiệu quả nhanh chậm, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, vài ngày sau có thể làm ra cho cậu rồi."
Lý Đạo Huyền: "Vài ngày sau cậu đưa cho tôi bản điện ảnh trước đi, để tôi lưu trữ. Về phần bản video ngắn thì giao cho cậu quảng bá."
Vài ngày sau. . .
Trước cửa rạp hát thành Bồ Châu đầu người lúc nhúc, người Bồ Châu lần trước sau khi xem [Mộc Quế Anh] chịu chấn động rất lớn, nghe nói chiếu phim mới [Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh], lập tức đưa vợ con đổ xô về rạp hát.
Vé xem phim đã bán hết từ ba ngày trước, nhưng còn có rất nhiều người giàu có không mua được vé, vẫn phái gia đinh tới cửa rạp chiếu phim, lớn tiếng la lên: "Mua vé giá cao, mua vé giá cao, ai chịu nhường lại, lão gia nhà ta nguyện ý mua lại với giá gấp đôi."
"Con mẹ nó, lão gia nhà ta chịu mua với giá gấp đôi thêm một thành."
"Lão gia nhà ta mua giá gấp đôi thêm ba thành."
"Lão gia nhà ta mua giá gấp bốn."
"Mẹ nó, lão gia nhà ngươi bị điên hả?"
Lần này quá kinh khủng, những người giàu có đã bắt đầu so đấu tài lực.
Mà người gia cảnh bình thường nhưng vận khí tốt mua được vé thì lại nhìn vé trong tay mình, trái lo phải nghĩ một phen: dù sao thì phim cũng không phải chỉ chiếu một lần, hôm nay không xem cũng không sao, ngày mai, ngày mốt, ngày sau nữa xem cũng như nhau. Ta không bằng...bán vé trong tay với giá gấp bốn, ngày khác trở lại xem, chẳng phải là lời to rồi?