Chương 784: Muốn nâng giá đúng không?
Chương 784: Muốn nâng giá đúng không?
Ngay khi các người giàu của thành Bồ Châu vì có được một tấm vé xem phim mà bắt đầu việc nâng giá phe vé.
Bản thôn thôn Cao Gia, trước cửa rạp hát mới hoàn thành không lâu, các bộ hạ được Lão Nam Phong phái tới quản lý "rạp hát Thôn Cao Gia" đang đứng ở cửa xem kịch vui.
Ngay vài phút trước, một thương nhân từ bên ngoài tới thôn Cao Gia kinh thương bởi vì không mua được vé xem phim, đã chạy đến cửa rạp hát, gân cổ la to: "Mua vé giá gấp đôi."
Kết quả là đem đến phiền phức cho bản thân.
Lão thôn trưởng của thôn Cao Gia mặc một bộ áo choàng ngắn bằng vải bông rách rưới, đi đôi dép gỗ từ bên cạnh thò đầu ra, rung rung bộ râu mép bạc phơ: "Ta nói vị viên ngoại gia này, ngươi nâng giá như vậy không tốt lắm đâu? Ỷ vào nhiều tiền, muốn dụ dỗ lừa gạt vé của người nghèo sao?"
Thương nhân kia còn chưa quá lý giải tình huống của thôn Cao Gia, chỉ tới nơi này buôn bán vài lần, hoàn toàn không biết lão thôn trưởng là người phương nào, thấy ông ăn mặc rách rưới, còn đi dép, còn tưởng rằng ông là một lão già ở nông thôn bình thường, bèn nhếch mép nói: "Liên quan gì tới lão già nhà ông? Tôi muốn mua giá cao thì mua, ai chịu bán vé cho tôi thì bán, thì làm sao? Cũng không phải ép mua ép bán, không phải sao?"
Lão thôn trưởng: "Mặc dù không phải là ép mua ép bán, nhưng hành vi mua vé giá cao như ngươi, sẽ sinh ra hiện tượng đầu cơ phe vé. Sau đó sẽ có người mua vé trước số lượng lớn, nắm trong tay, sau đó trao tay bán giá cao, khiến cho người chân chính muốn xem phim lại không mua được vé."
Tiểu thương nhân: "Tôi không quan tâm, loại người này là vì phục vụ cho tôi, không phải tốt hơn sao?"
Lão thôn trưởng tỏ ra tức giận: "Được thôi, chính là muốn ỷ vào nhiều tiền làm bậy đúng không? Ngươi cũng không xem đây là nơi nào! Nơi này là bản thôn thôn Cao Gia."
Tiểu thương nhân: "Chẳng lẽ bản thôn thôn Cao Gia không phải là nơi nói quy củ, nói đạo lý nhất sao? Chỉ cần tôi không phạm pháp, Thiên Tôn cũng sẽ không nói với tôi nửa câu không phải."
Lão thôn trưởng: "Được, đây chính là ngươi nói."
Tiểu thương nhân thấy lão thôn trưởng không quấn lấy hắn nữa, lại gân cổ la to: "Mua vé đây, mua giá gấp đôi, mua vé đây..."
Hắn vừa dứt lời, lão thôn trưởng lên tiếng: "Mua vé đây, mua vé giá gấp ba."
Tiểu thương nhân: "! ! !"
Hắn quay sang lườm lão thôn trưởng: "Ông già, không có tiền đừng tới quấy rối."
Lão thôn trưởng: "Sao ngươi biết ta không có tiền? Ta dám mua như vậy, tức là sẽ trả được số tiền này."
Tiểu thương nhân: "Được, muốn so tiền nhiều với ta đúng không?"
Lão thôn trưởng: "Đúng! Ta chính là nhiềut tiền không biết làm gì, ngày hôm nay sẽ không để cho ngươi mua được vé."
Tiểu thương nhân tức: "Mua vé đây, mua vé giá gấp bốn lần."
Lão thôn trưởng: "Năm lần đây!"
Tiểu thương nhân giận dữ: " Sáu lần!"
Lão thôn trưởng: "Xem ngươi keo kiệt chưa kìa, thêm một chút như thế quá không thú vị, học ta đây, thêm một lần nhiều một chút. Mua vé đây, mua vé giá gấp mười lần đây."
Tiểu thương nhân: "Ông...ông...ông đừng quá đáng."
Lão thôn trưởng: "Ta cũng không phạm pháp!"
Tiểu thương nhân: "Được, mười một lần."
Lão thôn trưởng: "Mua vé giá gấp 20 lần đây."
Tiểu thương nhân ngã nhào xuống đất...
Sau khi nằm úp sấp vài giây trên mặt đất, hắn đột nhiên nhảy dựng lên: "Lão già nhà ông khẳng định là quấy rối, ông căn bản không có nhiều tiền như vậy, ông không trả được, lát nữa người bán vé tới, ông sẽ không lấy ra tiền được."
Hắn vừa dứt lời, một công nhân cầm vé trong tay chạy tới, mỉm cười nói: "Lão thôn trưởng, sao ông đột nhiên muốn mua vé giá gấp 20 lần thế này? Là ông muốn xem sao? Vé của ta có thể tặng cho lão nhân gia ngài xem, không cần tiền cũng được."
Lão thôn trưởng cười: "Không lấy không của ngươi đâu, đây! Cầm bạc đi!"
Ông lấy ra một cục bạc nhỏ ở ngay trước mặt tiểu thương nhân để thanh toán tiền vé, công nhân kia ngại ngùng nhận lấy bạc, thế nhưng lão thôn trưởng đức cao vọng trọng, lời đã nói ra, hắn cũng chỉ có thể nhận lấy.
Cầm bạc đang muốn rời đi, lão thôn trưởng lại vẫy tay nói với hắn: "Đây, vé cũng trả lại cho ngươi."
Công nhân: "Ơ?"
Lão thôn trưởng: "Ta thu vé chính là vì tặng người khác. Hiện tại thu vé của ngươi, lại tặng vé cho ngươi xem phim. Thế nhưng ngươi chỉ có thể tự mình xem, không thể bán cho người khác nữa."
Công nhân: "! ! !"
Tiểu thương nhân: "! ! !"
Công nhân thật sự không hiểu lão thôn trưởng đang chơi trò gì, không hiểu ra sao, cầm bạc và vé của mình rời đi.
Tiểu thương nhân toát mồ hôi: "Ông...rốt cuộc ông là thần thánh phương nào?"
Lão thôn trưởng: "Ta chỉ là một lão già bình thường."
Ông vừa mới nói xong câu này, liền thấy Cao Nhất Diệp từ xa chạy tới.
Tiểu thương nhân vừa nhìn thấy thánh nữ đại nhân, nhất thời tỏ vẻ nghiêm nghị, dự định thỉnh an.
Lại thấy Cao Nhất Diệp chạy đến trước mặt lão thôn trưởng, mỉm cười, như một đứa trẻ nắm lấy cánh tay lão thôn trưởng lắc lư, làm nũng nói: "Thôn trưởng gia gia, cháu muốn vừa xem phim vừa ăn chocolate, thế nhưng cháu ăn hết phần Thiên Tôn cho rồi, giờ không tìm được ngài để lấy nữa, chỗ ông còn không?"
Lão thôn trưởng như bá đạo tổng tài nở nụ cười cưng chiều, lấy ra một cái chìa khoá và đưa cho Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp ngoan, đến nhà của ông tự lấy đi. Ngày hôm qua ông mới làm một cái ghế nhỏ giúp thần tiên trên trời, Thiên Tôn mới thưởng ta Socola sữa Dove, to bằng cả ngăn tủ, cháu ăn thoải mái đi, muốn ăn bao nhiêu ăn thì ăn bấy nhiêu."
"Đa tạ gia gia! Gia gia đối với cháu tốt nhất." Cao Nhất Diệp cầm chìa khoá chạy đi.
Tiểu thương nhân: "Rít!"
Lão thôn trưởng quay đầu lại: "Nâng giá đi, tiếp tục nâng. Tiếp theo dự định gọi giá ba mươi hay là bốn mươi lần đây?"
Tiểu thương nhân ngã nhào xuống đất: "Tiểu nhân sai rồi!"
Giờ hắn mới biết, vì sao lúc trước lão nhân muốn nhấn mạnh một câu "nơi này là bản thôn thôn Cao Gia", ở chỗ này, tàng long ngọa hổ, ông già đi dép hắn cũng không thể trêu vào.
Có điều, lão thôn trưởng cũng không làm gì hắn, 42 người tí hon nguyên sinh của thôn Cao Gia lương thiện, dưới hào quang của Thiên Tôn chiếu rọi cũng không dưỡng thành thói quen xấu ức hiếp người khác.
Lão thôn trưởng phất tay, bỏ qua cho tiểu thương nhân, sau đó tọa trấn trước cửa rạp chiếu phim, chân bắt chéo, lắc lư, đôi dép lắc lư theo tiết tấu đó, phát ra tiếng lẹp bẹp quẹt vào bàn chân.
Cứ ngồi như thế, không có ai dám nâng giá nữa, có vé thì xem, không có vé thì đợi suất chiếu tiếp theo, trật tự rõ ràng.
Rất nhanh, phim bắt đầu chiếu...
"Ơ, lần này không phải là Thiên Tôn tự tay chế tác nữa rồi."
"Đạo diễn biến thành Thiên Nhan Nữ Vương M, người này là ai?"
"Có thể là một nữ tiên vương nào đó trên trời, kiểu như Tây Vương Mẫu đó."
"Lợi hại, Thiên Tôn mời nữ tiên vương tới làm."
Phim rất nhanh bắt đầu...
Mọi người vừa xem: "Ơ, trình độ chế tác của nữ tiên vương này hình như lợi hại cả Thiên Tôn đó."
"Oa, quá đặc sắc."
"Khi đánh nhau còn có động tác chậm để xem nữa."
Khán giả lần đầu tiên nhìn thấy "pha quay chậm", khen không dứt miệng.
Tiếp theo, hình ảnh càng tuyệt vời hơn xuất hiện, nam diễn viên Lão Nam Phong bắn một tên, màn hình còn theo mũi tên kia...
Thời gian đóng băng! Nghệ thuật bạo lực!
Khán giả: " Ôi mẹ ơi! Quá lợi hại! Nữ tiên vương uy vũ!"
Thiên Nhan Nữ Vương M hắt xì một cái: "A đù, ai ở sau lưng nghị luận mình thế này? Giống như có người còn nói mình là con gái nữa, má nó! Mình là đàn ông cơ mà."