Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 785 - Chương 785: Nhìn Thấy Cẩm Y Vệ Liền Đánh Chết

Chương 785: Nhìn thấy Cẩm Y Vệ liền đánh chết Chương 785: Nhìn thấy Cẩm Y Vệ liền đánh chết

Mặc dù đặc hiệu làm cho khán giả khen không dứt miệng.

Thế nhưng khi kết thúc phim, bầu không khí trong cả rạp chiếu phim lại dường như có vẻ áp lực.

Kết quả cuối cùng của trận chiến Đại Lăng Hà là quân Minh thảm bại, Tổ Đại Thọ đầu hàng, Hà Khả Cương trung với Đại Minh bị Tổ Đại Thọ giết chết, tất cả lão bách tính trong thành đều bị coi thành lương thực, bị quân Minh ăn.

Mà diễn viên trong phim, cõng thi thể của Hà Khả Cương xông ra khỏi vòng vây, trở lại quan nội, dùng vải che mặt, huấn luyện dân đoàn, chuẩn bị dùng sức lực của chính mình đi cứu vớt Đại Minh.

Nội dung phim như vậy, thật sự khiến người buồn bã rơi lệ.

Tiểu thương nhân không ai bán vé cho, bây giờ còn đang ngồi ở cửa rạp chiếu phim chưa muốn rời đi, nhìn thấy nhóm đầu tiên xem phim xong đi ra, mỗi người đều vẻ mặt buồn bã rơi lệ, không khỏi lấy làm lạ: "Sao thế? Các ngươi làm sao thế? Phim này không hay sao? Vì sao các ngươi đều khóc?"

Một công nhân chảy nước mắt nói: "Rất hay...chỉ là...quá thảm. Hu hu! Lão bách tính, toàn bộ...bị trở thành quân lương ăn tươi rồi."

Tiểu thương nhân: "! ! !"

"Mặc dù tướng quân Hà Khả Cương trung với Đại Minh, lại bị tên Tổ Đại Thọ kia giết rồi."

"Tổ Đại Thọ thật xấu xa."

"Ta nhận ra khuôn mặt của Tổ Đại Thọ, lần trước Tiêu Thiên Tá kia cũng là hắn diễn."

"Hu hu! Tên xấu xa này, chuyện xấu khắp thiên hạ đều là hắn làm."

Tiểu thương nhân: ". . ."

Họ càng trò chuyện như vậy, tiểu thương nhân càng ngứa ngáy, muốn đi xem phim.

Thế nhưng vé ngày hôm nay đã bán hết, hắn chỉ có thể đợi ngày mai, có lão thôn trưởng tọa trấn nơi này, hắn cũng không dám mua vé giá cao nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.

Lúc này, suất chiếu đầu tiên kết thúc, các nhân viên vệ sinh bắt đầu quét dọn, nghỉ ngơi một chút là sẽ bắt đầu suất chiếu thứ hai.

Khán giả suất chiếu thứ hai cũng lục tục đi tới cửa rạp, sát vai đi qua nhau với các khán giả ra về.

Một khán giả đột nhiên giơ tay chỉ vào khán giả xem suất chiếu thứ hai: "A, mọi người xem, đó là Hòa giáo viên!"

Hắn vừa la lên, một đám người đều quay đầu nhìn.

Trình Húc đang đi cùng mấy binh sĩ dân đoàn, đang nói nói cười cười. Trên mặt gã cũng che khăn, dáng dấp không khác lắm so với diễn viên che mặt trong phim.

Một vị khán giả "thông minh" bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Câu chuyện nói trong bộ phim này, chắc không phải câu chuyện của Hòa giáo viên đấy chứ?"

"Ui! Rất có thể đó."

"Đúng đúng, khẳng định chính là Hòa giáo viên, hắn không phải cũng che mặt, tổ chức dân đoàn sao?"

Khán giả xem xong suất chiếu đầu tiên ra về liền đổ xô vây quanh Trình Húc.

"Hòa giáo viên! Thì ra ngươi xuất thân biên quân."

"Hòa giáo viên, chính là ngài cõng thi thể của Hà Khả Cương xông ra khỏi vòng vây sao?"

"Ngài là thần tượng của ta, cho ta xin chữ ký."

Trên đỉnh đầu Trình Húc từ từ nhảy ra một dấu chấm hỏi thật lớn: "?"

"Hòa giáo viên, ngài là chân nhân bất lộ tướng."

"Hòa giáo viên ta yêu ngươi, ta sẽ sinh cho ngươi một hầu tử."

Trình Húc bắt đầu luống cuống: "Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?"

Một đứa trẻ không hiểu chuyện còn đưa tay lên khăn che mặt của gã, động tác rất nhanh, thoáng cái đã kéo khăn che mặt của gã xuống một nửa.

Trong nháy mắt, Trình Húc liền nhìn thấy từ trong đám người có mười mấy thái nãi nãi bay ra, trên người mặc y phục Cẩm Y Vệ, quay về gã nở nụ cười đáng sợ: "Cháu ngoan, lại đây...đi xuống theo thái nãi nãi. . ."

Trình Húc sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh, hai tay đưa lên đè lấy khăn che mặt của mình, sau đó co chân bỏ chạy: "Các ngươi đừng qua đây, đừng động vào khăn che mặt của ta."

Phụ huynh của đứa bé kia xách nó lên, đánh cho nó một trận: "Thằng nhóc con này không hiểu chuyện, khăn che mặt của Hòa giáo viên có thể kéo xuống được sao? Hắn chính là đào binh biên quân, nếu lộ mặt, Cẩm Y Vệ sẽ tìm tới cửa."

Trình Húc toát mồ hôi: "Nói tào lao gì vậy? Lúc nào ta trở thành đào binh biên quân rồi? Cẩm Y Vệ tìm tới cửa nữa? A, miễn bàn ba chữ Cẩm Y Vệ, ta không thích nghe ba chữ này."

Phụ huynh của đứa bé vội vàng nghiêm mặt: "Đúng đúng, là ta nói lỡ. Hòa giáo viên là nhân vật anh hùng của biên quân, há có thể nói thành đào binh? Ta nên vả miệng."

Trình Húc: "? ? ?"

Khán giả cùng nhau nói: "Hòa giáo viên là chân anh hùng. Yên tâm, Cẩm Y Vệ không tới được bản thôn thôn Cao Gia, chúng tôi mà thấy Cẩm Y Vệ sẽ đánh cho chết."

Trình Húc: "A a a a, rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì? Đừng nhìn thấy Cẩm Y Vệ là đánh, đánh chết một người, sẽ kéo tới một đám, đánh chết một đám sẽ có càng nhiều hơn!"

Khán giả suất đầu: "Được, chúng tôi sẽ không nói cái gì hết, chúng tôi sẽ giúp Hòa giáo viên giữ bí mật này."

Trình Húc: "Này, này này! Ai nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Không có ai nói cho gã! Sau khi khán giả suất đầu ném cho Trình Húc vô số ánh mắt ngưỡng mộ liền bỏ đi.

Suất chiếu thứ hai bắt đầu. . .

Lần này Trình Húc cũng ngồi vào trong rạp chiếu phim, bắt đầu nghiêm túc xem phim.

Gã cũng như khán giả khác, sợ hãi than vì hỉnh ảnh của phim đẹp mắt, thời gian đóng băng, nghệ thuật bạo lực, pha quay chậm...Những thứ này đều khiến cổ nhân như gã được mở rộng tầm mắt.

Nhìn thấy cảnh quan binh ăn thịt người phía sau, Hà Khả Cương bị giết, Tổ Đại Thọ đầu hàng, lại buồn bã đau lòng, mãi đến cuối cùng, nhìn thấy cảnh cuối cùng trong phim.

Diễn viên cầm một tấm khăn che lấy mặt mình...

Trình Húc giật mình đánh thót một cái, rốt cuộc đã hiểu vì sao khán giả suất đầu tiên lại kỳ lạ như vậy: "Ơ, cái này..."

Vài khán giả ngồi bên cạnh hầu như đồng thời quay đầu nhìn sang gã.

Tiếp theo, hầu như tất cả mọi người cùng quay đầu, đồng loạt nhìn sang gã.

Trình Húc: "Không phải, các ngươi nghe ta giải thích!"

"Hòa giáo viên, không cần giải thích, chúng tôi hiểu mà!"

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi sẽ giúp ngươi bảo mật."

Trình Húc toát mồ hôi: "Bảo mật cái rắm à! Bộ phim này một ngày chiếu bao nhiêu suất, lại thêm hai hơi thôn Cao Gia và thành Bồ Châu đều cùng chiếu, mỗi ngày sẽ có bao nhiêu người xem cái này? Vậy thì bảo mật thế nào? Bảo mật được không?"

Mọi người: "Vậy đánh chết Cẩm Y Vệ! Đánh chết! Đánh chết hết!"

Trình Húc: "Mọi người bình tĩnh! Bình tĩnh! Trận chiến Đại Lăng Hà là việc xảy ra vào hai năm trước, mà Hòa Cửu ta tới thôn Cao Gia đã sáu bảy năm rồi, sáu bảy năm rồi đó, căn bản không giống tình tiết trong phim chút nào."

Mọi người nghe thế không khỏi ồ một tiếng: "Thì ra là như vậy."

Trình Húc thở phào nhẹ nhõm: "Các ngươi hiểu là tốt rồi, đây là câu chuyện được bịa ra, chỉ là tình tiết trùng khớp thôi, không có quan hệ với ta, thật đấy, tuyệt đối không có quan hệ."

Mọi người: "Thì ra trận chiến Đại Lăng Hà xảy ra sáu bảy năm trước! Triều đình lại gạt chúng ta, nói là mới xảy ra hai năm trước."

Trình Húc: "Các ngươi có thể tôn trọng sự thật một chút được không?"

Mọi người: "Xin sự thật tôn trọng điện ảnh."

Trình Húc: "A a a a a!"

Các binh sĩ dân đoàn: "Chúng ta cũng biết Hòa giáo viên rất lợi hại, không ngờ lợi hại như vậy."

"Sau này nhất định nghe lời ngài, sẽ không làm ngài tức giận nữa."

Trình Húc 45 độ nhìn bầu trời, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment