Chương 796: Nhìn thấy các ngươi rồi
Chương 796: Nhìn thấy các ngươi rồi
Bạch Diên hỏi tình huống phía trước một cách tỉ mỉ.
Phàn Thượng Hiên tủi thân bắt đầu kể lể, hắn và Trương Ứng Xương cũng dọc theo sông Lạc qua đây.
Huyện Lư Thị nhiều núi, đường khó đi, chỉ có bên cạnh sông Lạc có một quan đạo.
Quân đội triều đình muốn bảo đảm tuyến tiếp viện, không thể nào chui khắp nơi như lưu khấu, cho nên cũng chỉ có thể theo quan đạo bên bờ sông Lạc qua đây.
Điều này đã cho lưu khấu cơ hội tốt để phục kích họ.
Hai bên quan đạo từ thôn Lưu đến huyện thành này có lưu khấu ẩn núp khắp nơi, cứ rảnh rỗi là tới phục kích quan binh.
Trước đây quan binh cũng không quá sợ phục kích, sau khi trinh sát tra xét rõ ràng, quan binh dùng thuẫn bài ngăn cản vài mũi tên ỉu xỉu không biết phấn đấu của lưu khấu, là có thể dễ dàng giết sạch phục binh của lưu khấu.
Thế nhưng hiện tại đã khác, phục binh của lưu khấu cầm hỏa súng, liên nỗ, con mẹ nó tất cả đều là trang bị của biên quân. Một khi bị lưu khấu phục kích, quan binh sẽ thương vong thảm trọng.
Trương Ứng Xương tủi thân nói đến đây, cuối cùng còn tổng kết một câu: "Trang bị mà lính của bản tướng quân dùng toàn là cấp bậc vệ sở binh, lưu khấu lại dùng trang bị cấp bậc biên quân, tới cùng chúng là lưu khấu, hay bản tướng quân là lưu khấu chứ?"
Hắn cảm thấy bị tổn thương!
Đường đường tổng binh một tỉnh, đại tướng quân chính nhị phẩm!
Trang bị của lính dưới trướng còn không tốt bằng lưu khấu, việc này tìm ai nói lý?
Bạch Diên nghe xong cũng thấy buồn cười, nhưng dưới tình huống địa hình phức tạp, phục binh đúng là một phiền toái, hắn muốn xử lý cũng thấy
đau đầu.
Trông bộ dạng của quan binh muốn ôm bắp đùi mình, Bạch Diên cũng chỉ đành tìm một bắp đùi khác để ôm, đoạn nói khẽ với hình kim tuyến Thiên Tôn trước ngực: "Thiên Tôn, ngài có ở đây không?"
Kim tuyến Thiên Tôn nhếch miệng cười.
Bạch Diên thấp giọng nói: "Tại hạ muốn mời ngài hỗ trợ."
Kim tuyến Thiên Tôn: "Ừ! Thả đèn Khổng Minh lên đi."
Bạch Diên mừng rỡ, bắp đùi đây rồi.
Hắn xoay người phân phó cho các thủ hạ: "Thả đèn Khổng Minh lên."
Từ sau trận đánh của Thạch Kiên tại Thiểm Bắc, hiện tại dân đoàn thôn Cao Gia khi xuất chinh đều được cấp cho đèn Khổng Minh, hơn nữa những đèn Khổng Minh chế tạo về sau này không còn là tìm quyển sách, xé tờ giấy dán hình Thiên Tôn lên nữa.
Mà là làm cực kỳ đẹp!
Dù sao mọi người đều rất kính yêu Thiên Tôn, thứ dùng để tiếp dẫn Thiên Tôn đâu có thể nào làm qua loa được? Phải là thủ công nghệ tốt nhất, vẽ cực kỳ đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Có một số đèn Khổng Minh tám mặt thậm chí dùng tám hình ảnh khác nhau, kể ra các loại thần tích mà Thiên Tôn thi triển khi hiển linh.
Vừa lấy ra đèn Khổng Minh, Phàn Thượng Hiên và Trương Ứng Xương liền ngẩn ra: "Cái gì đây?"
Bạch Diên: "Như các người thấy, đèn Khổng Minh thôi."
Phàn Thượng Hiên: "Vì sao phải thả cái này lên?"
Trương Ứng Xương: "Cái đèn to đủ mọi màu sắc, còn đẹp như thế, một khi thả lên trời, chẳng phải nói cho lưu khấu: quan binh tới rồi! Đây không phải càng thuận tiện cho chúng phục kích sao?"
Bạch Diên vỗ vỗ hỏa súng của mình, cười hì hì: "Tới càng tốt, chúng mà tới, chúng ta vừa lúc đánh chúng luôn."
Trương Ứng Xương chỉ ôm mặt: "Thế nhưng đối phương là phục kích, phục kích đó, chỉ có chúng đánh lén chúng ta."
Bạch Diên: "Yên tâm yên tâm, sẽ không bị phục kích. Chúng ta đi thôi, đi đi, trước tiên phải vào huyện thành Lư Thị."
Trương Ứng Xương vẫn còn hoảng, thật sự không dám đi tới nữa.
Nhưng Phàn Thượng Hiên lại rất có lòng tin với Bạch Diên, hắn vẫn dám đi tới, chỉ là khéo léo nhắc nhở Bạch Diên một chút: "Bạch tiên sinh, đừng xem thường lưu khấu, hiện tại chúng trang bị hoàn mỹ, nếu bị chúng phục kích, tổn thất nhất định rất lớn."
Bạch Diên: "Tuần phủ đại nhân yên tâm đi."
Phàn Thượng Hiên nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, lần này Tiêu kỳ hiệp có tới cùng không? Hắn thần công cái thế, mình hắn có thể chống một quân."
Bạch Diên cười: "Đương nhiên tới rồi, đang ngủ trong xe ngựa phía sau, khi lão nhân gia ngài không muốn động thì đừng đi làm phiền. Thời điểm mấu chốt, lão nhân gia ngài sẽ ra tay."
"Lão nhân gia?" Phàn Thượng Hiên hoài nghi mình nghe lầm, một thanh niên trẻ tuổi có triển vọng như vậy, ngươi gọi hắn là lão nhân gia?
Cơ mà bỏ đi, đây không phải trọng điểm!
Tóm lại, dân đoàn phía trước, quan binh ở phía sau, ra khỏi thôn Lưu, dọc theo quan đạo bên bờ sông Lạc, xuất phát về hướng huyện thành Lư Thị.
Đèn Khổng Minh thì bay lơ lửng trên đỉnh đầu dân đoàn...
Độ cao này bảo đảm tầm nhìn của Lý Đạo Huyền được trống trải, tránh cao qua bị rừng cây che khuất.
Cùng lúc đó. . .
Trên một sườn núi nhỏ phía tây nam Thôn Lưu, có một đám tặc quân đang ẩn núp.
Thủ lĩnh của đám tặc quân này gọi là Hạt Tử Khối, năm đó đã từng là đội trưởng đội 4 dưới quyền đại khấu Không Dính Bùn, sau đó Không Dính Bùn chết trận, Hạt Tử Khối lại càng làm càng phát triển, hiện tại tổng binh lực hơn 1 vạn 500 người.
Bản thân Hạt Tử Khối suất lĩnh chủ lực 4000 người, tọa trấn ở trong huyện thành Lư Thị, mà hơn 6000 thủ hạ còn lại thì phân tán trong các sơn lâm xung quanh huyện thành, giám thị quan đạo chặt chẽ.
Đám tặc binh phía tây nam Thôn Lưu chính là thủ hạ của Hạt Tử Khối, nhân số khoảng 1000, chuyên môn an bài ở chỗ này, chuẩn bị mai phục binh Hà Nam.
Đám người này vốn đang lười biếng ăn lương thực cướp được, đột nhiên, có một trinh sát la lên: "Mau nhìn kìa, trên quan đạo bên thôn Lưu có một cái đèn Khổng Minh rất đẹp đang bay tới."
Tất cả tặc nhân nghe tiếng đều nhìn qua.
Rất nhanh chúng liền nhìn thấy, một chiếc đèn Khổng Minh thật lớn rực rỡ năm màu bay bồng bềnh trên bầu trời phía xa, còn đang chậm rãi bay tới.
Trinh sát chạy đến bên sườn núi để nhìn, rồi quay đầu lại cười nói: "Là quan binh thả lên."
Các lưu khấu đều cười: "Quan binh điên rồi sao? Sợ chúng ta không biết họ tới rồi? Còn thả cái đèn nhắc nhở chúng ta?"
"Các huynh đệ, vào việc!"
"Binh Hà Nam chán muốn chết, chúng ta cầm hỏa súng liên nỗ mới chào hỏi mấy cái, họ đã chạy về thôn Lưu rồi."
Đám lưu khấu cười ha ha, lại cầm lấy vũ khí mới của mình.
Nhóm hỏa súng và liên nỗ này có người nói là một thương nhân thần bí bán cho bọn chúng, nhưng những tiểu tặc bình thường như bọn chúng cũng không biết thương nhân này là ai, dù sao thì cảm thấy thương nhân đó rất lợi hại là được rồi.
Trong 1000 tặc binh có 200 người trong tay có hỏa súng, 300 người khác có liên nỗ, còn có 500 người thì trang bị lưu khấu bình thường.
Chúng nằm úp sấp bên vách núi, tên có trang bị tốt liền bắt đầu chuẩn bị đạn dược, nỗ tiễn, chuẩn bị vào việc. Mà 500 lưu khấu bình thường trang bị rác rưởi thì từ từ di chuyển qua bên cạnh rừng cây, nằm úp sấp xuống, chờ sau khi hỏa súng và liên nỗ đánh tan sĩ khí quan binh sẽ xông ra ngoài đuổi chém quan binh, phải đánh rắn giập đầu, cướp chiến lợi phẩm.
Chỉ thấy quan binh từ xa đến gần, dọc theo quan đạo, từ từ đi về phía vòng tròn mai phục của chúng...
Các tặc binh mừng thầm: "Đội ngũ quan binh này có vẻ quá ngu ngốc, ngay cả trinh sát cũng không thả ra."
"Từ xa nhìn bọn chúng, hình như không giống quan binh, ăn mặc hơi khác biệt với quan binh."
"Giống như là dân đoàn?"
"Ơ, đội dân đoàn này, hình như mỗi người đều đeo hỏa súng sau lưng."
"Là một đội dân đoàn hỏa súng binh? Có lầm không vậy?"
"Trang bị của dân đoàn xa hoa như thế sao?"
"Không sao, chúng cũng không biết chúng ta phục kích ở chỗ này, một lát nữa giết sạch bọn chúng, rồi cướp lấy hỏa súng luôn."
Đám lưu khấu đã quyết định chủ ý, liền thấy đội dân đoàn kia đi tới nơi cách tầm bắn của điểu súng 100 bước thì đột nhiên ngừng lại, người dẫn đầu bạch y, cầm một cái ống loa bằng sắt, quay về hướng của chúng hô to: "Thấy các ngươi rồi."