Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 797 - Chương 797: Từ Nhỏ Ăn Cá

Chương 797: Từ nhỏ ăn cá Chương 797: Từ nhỏ ăn cá

Bạch y nhân vừa hô to, đám lưu khấu liền ngẩn ra.

"Không xong, hắn thấy chúng ta rồi."

"Không thể nào! Xa như vậy, chúng ta lại trốn rất kỹ, sao hắn nhìn thấy được?"

"Đây có thể là kế sách của hắn, hắn cảm thấy vùng sơn lâm này có chút nguy hiểm, hoài nghi bên trong có phục binh, liền nói đại vậy thôi. Nếu như chúng ta thiếu kiên nhẫn, nhảy ra ngoài, vậy liền trúng kế của hắn rồi."

Những lời của đầu mục nghe qua rất có lý, các lưu khấu phấn chấn: "Đúng đúng, đây khẳng định là trá thuật, muốn dụ chúng ta ra ngoài."

Chúng tiếp tục nằm úp sấp, không động đậy.

Bạch y nhân kia đương nhiên chính là Bạch Diên. Hắn hô vài tiếng lại ngẩng đầu nhìn sườn núi, trên sườn núi bên kia vẫn im ắng, không tên lưu khấu nào thò đầu ra.

Hắn không khỏi khẽ than một tiếng: "Ài!"

Trương Ứng Xương từ phía sau sáp tới: "Bạch tiên sinh, ngươi đã đánh lừa như vậy rồi, sườn núi kia vẫn không có ai thò đầu ra, có thể thấy được không có phục binh, chúng ta có thể tiếp tục đi tới rồi."

"Không, chỗ đó có phục binh." Bạch Diên cười: "Vừa rồi ta cũng không phải đang dùng trá thuật, ta chỉ đang chào hỏi với đám lưu khấu mà thôi, hoang sơn dã lĩnh người dưng gặp nhau, chào hỏi trước một tiếng, đây là một loại lễ nghi, mục Lễ trong quân tử lục nghệ, ta rất coi trọng đấy nhé."

Trương Ứng Xương: ". . ."

Hắn nghĩ thầm, tên này không phải có bệnh đấy chứ?

Bạch Diên lắc đầu: "Ài, tặc tử không nói lễ nghi, tại hạ đã chào hỏi với họ rồi, họ cũng không đáp lễ với tại hạ, thật là không lịch sự chút nào."

Trương Ứng Xương: "Không có ai sẽ chú ý cái này!"

Bạch Diên lại cầm lấy ống loa quay về sườn núi hô to: "Vậy tại hạ sẽ động thủ đấy nhé."

Trên sườn núi vẫn im ắng.

Trương Ứng Xương thiếu chút nữa tức muốn khóc: Người này điên rồi! Ngươi lại quay về sườn núi không có người kêu gọi đầu hàng.

Lại thấy Bạch Diên bỏ ống loa xuống, lại lấy ra một cái ống sắt kỳ quái, bên trong có hai tấm thuỷ tinh. Hắn đặt ống sắt này ở phía trước con mắt, quay về sườn núi nghiêm túc nhìn thời gian mấy hơi thở.

Bạch Diên bỏ ống sắt xuống, lại vẫy tay với gia đinh bên cạnh: "Súng đây!"

Gia đinh đưa tới một cây hỏa súng đặc chế vào trong tay Bạch Diên. Ống của cây hỏa súng này dài hơn so với của binh lính bình thường sử dụng, chế tác càng đẹp hơn, rãnh nòng súng cũng không phải đường thẳng mà là đinh ốc. Vị trí báng súng bên ngoài còn trang trí tay cầm màu vàng, phía trên khảm nạm thêm mấy viên ngọc.

Bạch Diên nhận lấy hỏa súng, nhắm về hướng trên sườn núi, đồng thời phân phó: "Toàn bộ binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa trên sườn núi sẽ có tặc tử nhảy ra, các ngươi liền đánh ngay."

Mọi người: "Tuân lệnh!"

Vừa dứt lời, ngón tay Bạch Diên liền bóp vào cò súng.

Một tiếng súng vang lên, đồng thời trên sườn núi vang lên một tiếng hét thảm, trong một bụi cỏ thoạt nhìn hoàn toàn không có ai lại có tiếng hét thảm vang ra. Tiếp theo, một thi thể của lưu khấu từ trên sườn núi lăn xuống, đè bẹp dí một mảng dương xỉ...giống như đang chơi trượt cỏ.

Đám lưu khấu trên sườn núi kinh hãi.

"Mẹ nó, tên này thật sự nhìn thấy chúng ta?"

"Sao có thể? Cách xa vậy mà!"

"Sao hỏa súng của hắn bắn xa như vậy? Lại chuẩn xác như thế?"

"Nhất định là mèo mù vớ phải chuột chết. Đây là trá thuật, vẫn đang trá chúng ta."

Lúc này, Trương Ứng Xương cũng nhìn mà ngây người: Ơ, trên sườn núi này có tặc thật? Hơn nữa còn bị hắn một súng bắn chết rồi? Bà nội cha nó súng pháp gì vậy? Chuẩn không tin được. Nơi này cách cũng phải mấy trăm bước? Có lầm không vậy?

Bạch Diên đưa hỏa súng trong tay qua bên cạnh, không cần phân phó, gia đinh liền đi qua nhanh chóng nạp đạn vào, tiếp theo lại đưa vào trong tay hắn.

Bạch Diên tiêu sái giơ súng lên, bắn thêm phát nữa.

Tiếng hét thảm vang lên, trên sườn núi lại có một tặc tử lăn xuống.

Lần này, đám lưu khấu đang nằm úp sấp rốt cuộc không nhịn được nữa.

Đầu mục hét lớn: "Chúng ta bị phát hiện rồi."

Có người hô: "Thủ lĩnh, muốn phản kích không?"

"Phản cái rắm, hỏa súng và liên nỗ của chúng ta không bắn xa được như vậy! Chết tiệt, lên, đổi chỗ khác..."

Đám lưu khấu đều nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình, muốn chuồn đi.

Nhưng chúng vừa nhảy lên, vậy thì trở thành bia ngắm sống rồi.

Khi Bạch Diên bắn, các binh sĩ dân đoàn cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đạn đều đã lên nòng, lưu khấu vừa lộ mặt, làm gì có đạo lý không bắn?

"Đoàng đoàng đoàng!"

Tiếng súng vang lên chát chúa, dân đoàn binh sĩ đều khai hoả.

Thương pháp của họ so ra kém Bạch Diên một đoạn dài, thế nhưng người nổ súng nhiều, xác suất trúng mục tiêu tự nhiên sẽ tăng lên.

Lưu khấu trên sườn núi kêu thảm liên tục, đảo mắt ngã xuống một loạt.

"ĐM nó, vì sao? Hỏa súng của chúng lại bắn xa hơn của chúng ta?"

"Khoảng cách này hoàn thủ vẫn không được."

"Mặc kệ, ta muốn bắn trả!"

Có xuẩn tặc bắt đầu khai hoả bắn trả, tiếng súng vang lên đoàng đoàng, điểu súng và Tam nhãn thần súng bắn loạn về phía dân đoàn, xen giữa còn kèm theo liên nỗ, bắn ra vèo vèo vèo...

Thế nhưng, chúng bắn có khí thế cũng vô dụng. Đạn của Hoạt thang thương và nỗ tiễn không bay xa được, đó chính là không bay được, chung quy không thể vi phạm quy luật Vật Lý.

Hơn nữa, Hoạt thang thương cần liệt trận, xếp hàng bắn mới có sức chiến đấu, lưu khấu nằm trên sườn núi bắn lung tung như vậy, tác dụng chả được bao nhiêu.

Đạn và nỗ tiễn của bên lưu khấu bay đến giữa không trung bắt đầu rơi xuống, rơi vào khu đất trống giữa hai quân.

Mà đạn bên dân đoàn lại tiếp tục đi tới, chuẩn xác lại vô tình bắn gục từng tên lưu khấu trên sườn núi.

"Đánh như vậy vô dụng, rút lui, rút lui." Đầu mục gấp gáp la lên.

"Chạy!"

Đám lưu khấu lần thứ hai nhảy lên rồi bỏ chạy, trên sườn núi khắp nơi là người đang chạy lên trên, có vẻ như muốn vượt qua sườn núi.

Nhưng hỏa súng bên dân đoàn vừa vang lên là sẽ có người trúng đạn sau lưng rồi lăn xuống.

Sĩ khí sụp đổ!

Lúc trước Trương Ứng Xương vẫn còn đang ngẩn người, hiện tại lại như bừng tỉnh, dù sao cũng là tướng quân cấp tổng binh, bản lĩnh nắm lấy cơ hội vẫn phải có, nhìn thấy lưu khấu sụp đổ, Trương Ứng Xương làm sao bỏ qua cơ hội tốt này, liền vung tay lên, lớn tiếng nói: "Đuổi theo!"

Gia đinh binh dưới trướng hắn dẫn đầu xông qua, giơ đao chém xuống, phốc phốc phốc, chém ngã mấy tên lưu khấu, vệ sở binh phía sau vừa thấy "bên ta chiếm ưu thế", vậy còn sợ cái rắm, xông lên!

Vệ sở binh đánh trận ác liệt thì không được, nhưng hiệu quả tạo khí thế khi thắng trận vẫn rất tốt. Lượng lớn vệ sở binh Hà Nam kêu gào bò lên sườn núi, đuổi theo lưu khấu và chém chém chém.

Không mất bao lâu, lưu khấu để lại hơn 200 thi thể, hơn 700 tên còn lại thì bỏ chạy về hướng huyện thành Lư Thị.

"Oa ha ha, giành được toàn thắng, giành được toàn thắng."

Trương Ứng Xương mừng rỡ, mấy ngày gần đây cứ bại trận suốt, khiến hắn có chút hoài nghi nhân sinh rồi, nhưng trận ngày hôm nay xem như là thắng lợi thống khoái lâm li, trở về có thể khoe thành tích với triều đình rồi.

Hắn hớn hở ra mặt chạy tới bên cạnh Bạch Diên, ôm quyền: "Bạch tiên sinh đúng là thần nhân! Rốt cuộc ngươi làm sao phát hiện chúng có phục binh?"

Bạch Diên cười: "Nhà ở bên cạnh hồ Mã Đề, từ nhỏ ăn cá, nên mắt sáng."
Bình Luận (0)
Comment