Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 798 - Chương 798: Ý Nghĩ Mới Của Doanh Trưởng Pháo Binh

Chương 798: Ý nghĩ mới của doanh trưởng Pháo Binh Chương 798: Ý nghĩ mới của doanh trưởng Pháo Binh

Bạch Diên có "đèn Khổng Minh Thiên Tôn", hành quân tự nhiên không hề có trở ngại, dễ dàng dọc theo sông Lạc thẳng tiến về hướng tây nam, phụ cận huyện thành Lư Thị.

Lưu khấu phục kích hắn ven đường đều bị hắn đánh cho đầu đầy là bao, chỉ có thể chật vật rút về trong thành.

Hơn 1 vạn 500 người dưới trướng Hạt Tử Khối, tử thương cộng thêm chạy trốn và bị bắt làm tù binh, cũng chỉ còn lại không đến 8000 người.

Hắn cảm giác được đội quan binh từ Hà Nam qua đây không dễ chọc, cũng không dám cố mà đóng ở huyện thành, đành phải vứt bỏ huyện thành Lư Thị, bỏ chạy về phía Vân Dương.

Vì vậy, Bạch Diên giúp đỡ Phàn Thượng Hiên và Trương Ứng Xương tiến vào chiếm giữ huyện thành Lư Thị, cuối cùng cũng hoàn thành điều lệnh của tổng đốc năm tỉnh Trần Kỳ Du --

Thôn Cao Gia, Cục Hỏa Khí.

Doanh trưởng Pháo Binh doanh đang đứng trước mặt cục trưởng Hỏa Khí Từ Đại Phúc.

Từ Đại Phúc làm vẻ mặt thận trọng: "Ngươi tìm ta có chuyện gì? Trước tiên phải nói rõ, chuyện nguy hiểm, ta hết thảy không đáp ứng."

Doanh trưởng Pháo Binh: "Ơ kìa, không nguy hiểm, ta nói chính là một chuyện rất đơn giản."

Từ Đại Phúc: "Ồ, nói nghe thử xem."

Doanh trưởng nói: "Sau khi tầm bắn của hỏa súng thôn Cao Gia ta được nâng cao, Ném Lựu doanh đã bị giải tán, ta thấy Ném Lựu doanh giải tán thì trong lòng hơi lo, luôn lo lắng một ngày nào đó Pháo Binh doanh đột nhiên sẽ không còn."

Từ Đại Phúc: "Toàn nghĩ bậy! Ném Lựu doanh là bởi vì tầm bắn của hỏa súng được nâng cao, lựu đạn ném quá gần mới bị đào thải, Pháo Binh doanh của ngươi có cái gì mà lo lắng? Khi công thành tự nhiên sẽ dùng tới các ngươi."

Doanh trưởng: "Thế nhưng, hiện tại Pháo Binh doanh cũng không có cơ hội nào xuất động. Giống như lúc trước Ném Lựu doanh không được dùng vậy, cảm giác thật đáng sợ, ta cũng không muốn bị triệt doanh đâu."

Từ Đại Phúc dở khóc dở cười: "Loại chuyện này ngươi tìm ta cũng vô dụng."

Doanh trưởng: "Ta nghĩ tới một phương án rất tốt, một phương án nói không chừng có thể làm cho Pháo Binh doanh của ta sống lại."

Từ Đại Phúc: "?"

Doanh trưởng: "Ta đang suy nghĩ. Nguyên nhân hiện tại tỉ lệ sử dụng Pháo Binh doanh không cao, là vì đại pháo quá cồng kềnh, chỉ cần không công thành, mọi người sẽ lười vận chuyển mấy thứ nặng nề như vậy. Nếu có một loại pháo nhỏ hơn, tựa như loại pháo trên hai cánh tay của Thiên Tôn, vậy có thể mang theo chạy khắp nơi rất thuận tiện."

Từ Đại Phúc dở khóc dở cười: "Pháo nhỏ uy lực cũng nhỏ, hai quả cầu sắt bắn ra từ hai cánh tay của Thiên Tôn cũng chỉ có thể đem ra chơi, hù dọa quân địch thôi."

Doanh trưởng: "Đương nhiên ta biết việc này, ta chỉ đang nghĩ, nếu dùng ống pháo nhỏ như cánh tay của Thiên Tôn, bắn ra lựu đạn cỡ nhỏ, để cho lựu đạn rơi vào quân địch và nổ tung, vậy chẳng phải là uy lực rất to rồi? Như vậy, vấn đề tầm bắn gần của lựu đạn cũng giải quyết, Pháo Binh doanh của ta cũng có thể thường xuyên kéo ra ngoài chơi rồi."

Từ Đại Phúc: "Lựu đạn?"

Hắn lắc đầu: "Triều đình sớm đã có thiết kế của lựu đạn, nhưng thiết kế này vẫn chỉ là lý luận suông, hiệu quả thực dụng rất kém. Không thông được! Đại pháo nã pháo trong nháy mắt đem đến sức công phá to lớn cỡ nào, lựu đạn nho nhỏ không thể gánh nổi, sẽ bị lực lượng khổng lồ chấn vỡ, hoặc là nổ sớm. Tạc nòng rất nguy hiểm, sẽ giết chết pháo binh các ngươi."

Doanh trưởng: "Việc này ta cũng suy nghĩ qua, trước tiên chúng ta đặt vào trong ống pháo chút ít hỏa dược đen, sau đó đặt vào một tấm ván gỗ, phía trên tấm ván gỗ lại kê một lớp bông. Tiếp theo ta châm lựu đạn đặt vào trên lớp bông...tiếp theo đại pháo khai hoả. Lực trong lòng pháo trước tiên đẩy tấm ván gỗ, tấm ván gỗ lại đẩy lựu đạn trên lớp bông bay đi, như vậy không phải được rồi sao?"

"Ơ?"

Từ Đại Phúc: "Ơ, đế gỗ sao?"

Mặc dù ý nghĩ này có chỗ không đáng tin, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, thật là có điểm thú vị...

Từ Đại Phúc sờ cằm mình: "Đi theo ta, chúng ta cùng đến trường nhị trung Số 32, tìm Tống Ứng Tinh, Bạch công tử và Vương Trưng, nghe ý kiến của họ đi." --

Vài ngày sau. . .

Trên khu đất trống phía sau Cục Hỏa Khí, một nhóm các nhà khoa học, kỹ sư kỹ thuật cao cấp tập trung lại, nhìn doanh trưởng Pháo Binh doanh loay hoay một cái ống sắt to bằng cánh tay.

Một ống pháo nhỏ!

Pháo nhỏ như vậy, đạn pháo có thể bắn ra đương nhiên sẽ không lớn, chỉ to bằng quả lựu đạn. Thú vị chính là, dưới đáy quả lựu đạn này lắp một cái đế bằng gỗ, giữa đế ghỗ còn gắn một ngòi nổ có chất liệu đặc biệt.

Ngòi nổ này có thể châm rất dễ dàng, thế nhưng sau khi châm lại cháy rất chậm, không nhanh như ngòi nổ bình thường khác. Nó là thứ làm từ trong sách kỹ thuật của Thiên Tôn cung cấp, gọi là "ngòi nổ cháy chậm ống gỗ".

Sở dĩ thiết kế như vậy, đương nhiên do bắt nguồn từ thất bại!

Mấy nhà khoa học đã tiến hành vài lượt thí nghiệm, ngay từ đầu, sau khi mọi người chuẫn bị sẵn pháo nhỏ, châm ngòi nổ phía trên lựu đạn, sau đó bỏ lựu đạn vào trong ống pháo, tiếp theo lại châm lửa bắn pháo...

Kết quả có một lần ngòi nổ của lựu đạn cháy quá nhanh, mà ngòi nổ của đại pháo cháy quá chậm, dẫn đến đại pháo còn chưa khai hoả, lựu đạn đã nổ trước.

Kết quả rất thảm liệt, tiểu ống pháo đáng thương đã bị tạc nòng, thiếu chút nữa làm người bị thương.

Vì vậy các nhà khoa học bắt đầu ra sức nghiên cứu, tìm kiếm một loại ngòi nổ có tốc độ cháy càng ổn định hơn, nhưng do trình độ kỹ thuật của họ bị hạn chế, không toàn diện, thứ này thật sự khó có thể làm ra trong thời gian ngắn được.

Vì vậy Thiên Tôn lại ra tay, tìm cho họ tư liệu kỹ thuật "ngòi nổ cháy chậm ống gỗ". Từ Đại Phúc rốt cuộc nghiên cứu thành công loại "ngòi nổ ổn định" này. Nó có một đặc điểm chính là muốn cháy bao lâu thì cháy bao lâu, sẽ không cháy quá nhanh, cũng sẽ không cháy quá chậm.

Như vậy mới dễ dàng khống chế.

Hơn nữa, đồ vật này không cần châm sớm sau đó bỏ vào ống pháo, nó có thể được dẫn cháy đồng bộ trong khi hỏa dược đen được châm nổ bên trong đại pháo.

Như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều, có thể trực tiếp nhét vào ống pháo, không cần châm trước, hệ số an toàn tăng lên mấy lần.

Mọi người lấy ra ngòi nổ trên lựu đạn lúc đầu, đổi thành "ngòi nổ cháy chậm ống gỗ", lại lắp vào thêm một cái đế gỗ, loại đạn pháo kiểu mới này cũng liền chế tạo thành công.

Nó không phải dùng tay để ném ra, cho nên sẽ không thể gọi là lựu đạn tay nữa.

Mọi người tự nhiên mà bỏ đi chữ "tay", chính thức định danh nó thành lựu đạn.

Chỉ thấy doanh trưởng Pháo Binh đem một cái ống to bằng cánh tay đặt nghiêng trên mặt đất, ngắm 45 độ hướng lên trời, sau đó nhét vào trong ống hỏa dược đen một lượng cố định.

Tiếp theo rất cẩn thận cầm một quả lựu đạn tới, đem đế gỗ và ngòi nổ từ từ đặt xuống dưới đáy ống pháo.

Chỉ nghe một tiếng phốc, ngòi nổ cháy chậm ống gỗ được cắm vào trong hỏa dược đen...

Đế gỗ nằm dưới lựu đạn, hơi tách ra hỏa dược đen và bản thể lựu đạn, hình thành giảm xóc.

"Châm lửa đi!" Bạch công tử to gan nhất lên tiếng trước tiên: "Chúng ta đã làm tất cả có thể rồi, không có lý do gì không thành công."

"Được! Châm lửa!" Từ Đại Phúc cũng lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment