Chương 806: Lần sau gọi Trần thiên hộ tới
Chương 806: Lần sau gọi Trần thiên hộ tới
Tộc trưởng Ngạc Thác Khắc xem kịch từ xa tái cả mặt: "Bộ lạc Ô Thẩm xong rồi, tất cả mọi người sẽ bị giết sạch."
Bộ hạ thấp giọng nói: "Cần đi cứu không?"
Tộc trưởng Ngạc Thác Khắc: "Nói nhảm, đương nhiên không cứu, chúng ta không có bản lĩnh đó, đi...trở về dọn nhà, chúng ta phải chuyển cách xa những người Hán này."
Người của bộ lạc Ngạc Thác Khắc lập tức nghênh ngang rời đi.
Mà bên này, tộc trưởng Ô Thẩm ở bên ngoài nhìn chỉ biết lo lắng suông, các bộ hạ không xông qua được, không cứu được nữ nhân và bọn trẻ trong tập lạc. Ngưu dương của các tộc nhân nuôi cũng sợ hãi chạy khắp nơi.
Kỵ Binh doanh của thôn Cao Gia rất nhanh đã khống chế toàn bộ tập lạc.
Thạch Kiên dẫn một đội binh sĩ, đi tới phía trước một trướng bồng lớn nhất, bên trong có bốn nữ nhân, năm đứa trẻ, là vợ và con của tộc trưởng Ô Thẩm.
Thạch Kiên nói với giọng hung ác: "Ngoan ngoãn nghe lời, tạm thời không giết các người, bằng không cắt thành thịt vụn hết đem cho chó ăn."
Uy hiếp như vậy rất có hiệu quả!
Bốn nữ nhân năm đứa bé đều run rẩy, không dám lộn xộn.
Người của Thạch Kiên dùng đao đẩy bọn họ ra khỏi trướng bồng.
Tiếp theo, Thạch Kiên giơ đao cao lên, chỉ vào đầu một đứa bé lớn tuổi nhất: "Lão tử đếm tới ba, toàn bộ kỵ binh Mông Cổ qua đây đầu hàng, bằng không thì một đao chặt nó. Sau đó một đao một người, giết sạch nữ nhân và trẻ con trong tập lạc này."
Hắn nói lời này rõ ràng không đủ hung ác, Tạo Oanh bên cạnh liền đỡ thay hắn, gọi một bộ hạ là lão Mã tặc hung hãn, trên mặt người đó có vài vết sẹo, vừa nhìn chính là loại người hung tàn trên tay đã có mấy chục mạng người.
Giơ đao lên...
"Một!"
"Hai!"
"Đừng. . ." Tộc trưởng Ô Thẩm hét lên thảm thiết, ngoan ngoãn chạy qua, lăn xuống yên ngựa, sau đó nằm úp sấp trên mặt đất.
Kỵ binh Mông Cổ còn lại cũng ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, đầu hàng.
Tràng diện đã được khống chế, Thạch Kiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự hơi lo lắng những người Mông Cổ này không qua đầu hàng, nói vậy, hắn cũng khó mà hạ thủ giết trẻ con được. Không biết Đao Ba Ca kia có hạ thủ được không...Tên kia thoạt nhìn rất xấu, thế nhưng hắn rất điềm đạm, ánh mắt lạnh lùng, nội tâm cuồng nhiệt...
Cũng may đối phương đầu hàng rồi, cũng không cần khảo nghiệm nhân tính của mình nữa.
Thạch Kiên lớn tiếng nói: "Ngày hôm nay lão tử tới nơi này, là tới nói cho các ngươi, lão tử tên là Thạch Kiên, tham tướng Duyên Tuy Thạch Kiên. Sau này Du Lâm và khu biên cảnh đều thuộc lão tử quản. Nếu lão tử đã tới đây, phụ cận nơi này đều do lão tử định đoạt, ai không phục, sẽ chém hắn."
Người Mông Cổ quỳ rạp trên mặt đất, không dám nói lời nào.
Thạch Kiên chỉ vào tộc trưởng Ô Thẩm: "Ngươi là lão đại ở đây đúng không?"
Tộc trưởng bò dậy, gật đầu.
Thạch Kiên: "Rất tốt, sau này ngươi nên nghe ai, rõ ràng chưa?"
Tộc trưởng tỏ ra khuất nhục nói: "Nghe tham tướng Duyên Tuy Thạch Kiên."
"Rõ ràng là tốt rồi." Thạch Kiên: "Lần này lão tử tới đây, không thể đến mà về tay không, đi dắt 10 con bò, 100 con dê qua đây, lão tử tạm tha cho nữ nhân và trẻ con của các ngươi."
Tộc trưởng đành phải hạ lệnh: "Làm theo."
Mấy kỵ binh Mông Cổ ngoan ngoãn đi dắt dê bò qua đây, nguyên một đội trùng trùng điệp điệp.
Đám mã tặc thủ hạ của Tạo Oanh cũng biết đuổi bò và đuổi dê. Họ nhận lấy số dê bò sau đó tập trung lại, dùng mấy kỵ binh trông coi xung quanh một vòng.
Cuối cùng Thạch Kiên bỏ lại một câu: "Qua vài ngày nữa lão tử sẽ tới tiếp, các ngươi chuẩn bị dê bò mà chiêu đãi lão tử. Nếu dám phản kháng, sẽ giết sạch. Nếu ngoan ngoãn nghe lời, sau này bị người khi dễ trên thảo nguyên, cứ báo tên của lão tử."
Nói xong, Thạch Kiên vung tay lên: "Đi!"
Kỵ Binh doanh Thôn Cao Gia rút về hướng nam...
Đã đi rất xa!
Thạch Kiên mới thở hắt ra một hơi: "Thiên Tôn, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã diễn thành công tướng quân người Hán vừa dữ vừa xấu."
Sợi bông Thiên Tôn trước ngực hắn lắc đầu: "Không được, hành động của ngươi quá tệ, tuyệt không dữ, càng không xấu. Sau khi trở về, lập tức gọi Trần thiên hộ qua đây, sau này do hắn phụ trách kết nối với người Mông Cổ."
Mọi người: "! ! !"
Được thôi, vừa nói đến tên Trần thiên hộ, người người chịu phục.
Diễn người xấu, cả địa bàn của Thiên Tôn không có ai lợi hại hơn Trần thiên hộ.
Hiện tại ở thôn Cao Gia, buổi tối nếu trẻ con khóc không chịu ngủ, chỉ cần phụ huynh nói một câu: "Con khóc nữa, Trần thiên hộ sẽ tới tìm con đó."
Đứa bé kia trong nháy mắt nín thinh, không dám ho he một tiếng.
Dùng khuôn mặt Thường Uy của Trần thiên hộ để hù dọa người Mông Cổ, khẳng định có hiệu quả!
Thạch Kiên: "Thiên Tôn, chúng ta biểu diễn như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không? Vừa giết người, vừa cướp bò dê, còn uy hiếp đối phương, không cho người Mông Cổ một chút lợi ích nào, chỉ có bạo lực và đe dọa, như vậy thật sự có thể khiến họ nghe lời sao?"
"Như vậy mới có hiệu quả!" Sợi bông Thiên Tôn: "Bọn họ là lang văn hóa, mộ cường. Chúng ta biểu hiện ra càng mạnh, càng ngang tàng, bọn họ càng dễ nghe lời. Nếu ngươi lộ ra một chút mềm yếu, họ sẽ khiêu chiến 'Đầu Lang', nỗ lực cướp đi vị trí của ngươi."
Thạch Kiên: "Hít! Vì sao trên thế giới lại có chủng tộc như vậy?"
Sợi bông Thiên Tôn: "Bởi vì hoàn cảnh sinh tồn ác liệt. Đương nhiên, chỉ một mực chèn ép cũng không được, sau khi chèn ép đến trình độ nhất định, cũng phải cho họ một chút lợi ích, một chút là đủ rồi. Họ sẽ càng thêm khăng khăng một mực, cái này gọi là...Hội chứng Stockholm."
Thạch Kiên: "? ? ?"
Tạo Oanh: "? ? ?"
Trịnh Đại Ngưu: "Oa, thì ra là thế, đã hiểu."
Thạch Kiên và Tạo Oanh thất kinh: Vì sao hai chúng ta không hiểu gì, Trịnh Đại Ngưu lại hiểu? Chẳng lẽ hắn đột nhiên trở nên thông minh rồi?
Hai người hiếu kỳ nhìn sang Trịnh Đại Ngưu: "Ngươi hiểu gì?"
Trịnh Đại Ngưu: "Đêm nay có thịt dê ăn."
Hai người toát mồ hôi: "Ngươi chính là hiểu cái này?"
Trịnh Đại Ngưu: "Nếu không thì sao?"
Hai người: ". . ."
Trịnh Đại Ngưu: "Thiên Tôn nói cái gì cứ làm vậy đi, các ngươi tìm hiểu kỹ làm gì? Lời nói của Thiên Tôn, gọi là thiên cơ! Nếu như phàm nhân chúng ta đều tìm hiểu kỹ thiên cơ, vậy còn là phàm nhân sao? Xì! Toàn nghĩ lung tung."
Thạch Kiên và Tạo Oanh liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã hiểu vì sao Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu được Thiên Tôn yêu mến nhất.
Hai người này đều có một ưu điểm, đó chính là "Thiên Tôn nói cái gì làm cái đó", bản thân đừng nghĩ nhiều, không cần tìm hiểu cho rõ.
Sợi bông Thiên Tôn nói tiếp: "Tuy nhiên, những thủ đoạn hung tàn vào lúc này đều chỉ là thủ đoạn tạm thời. Khi chúng ta đồng hóa người Mông Cổ đến trình độ nhất định rồi, để cho họ học tập đủ nhiều văn hóa của dân tộc Hán, từ bỏ Lang văn hóa tổ truyền, thì sẽ phải đối xử với họ như huynh đệ tỷ muội của chúng ta vậy...ừm...Việc này cần thời gian rất dài, hiện tại cũng không nóng lòng nhất thời."
Thạch Kiên: "Tuân lệnh!"
Tạo Oanh: "Tuân lệnh!"
Cùng lúc đó. . .
Tộc trưởng Ô Thẩm đang phiền muộn ngồi trước trướng bồng của mình, bốn lão bà năm đứa con trai, lại thêm các bộ hạ trung tâm, còn có nam nữ lão ấu trong bộ lạc, cả đám đều đang chờ chỉ thị của hắn.
Tộc trưởng Ô Thẩm suy nghĩ một hồi lâu, mới phất tay nói: "Tên người Hán gọi là Thạch Kiên quá lợi hại, hiện tại chúng ta không có bất cứ biện pháp nào đối địch với hắn. Chúng ta phải chuyển nhà, chuyển về hướng bắc!"