Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807: Từ Xưa Loạn Thế Xuất Anh Hùng

Chương 807: Từ xưa loạn thế xuất anh hùng Chương 807: Từ xưa loạn thế xuất anh hùng

Đầu năm Sùng Trinh thứ bảy.

Tổng đốc năm tỉnh Trần Kỳ Du, bày ra thiên la địa võng, bao vây tiêu trừ lưu khấu.

Trong bốn lộ đại quân, thôn Cao Gia đã chiếm hai lộ. La Hi, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử, Phi Thiên Thử chiếm cứ Thương Nam.

Bạch Diên chiếm cứ huyện Lư Thị, hợp với quan binh cùng nhau bao vây.

Lư Tượng Thăng, Tần Lương Ngọc thì chặn đường lưu khấu tây tiến nhập Xuyên.

Lưu khấu không thể bắc thượng, chỉ có thể tiếp tục hướng nam.

Tái công Tương Dương!

Tuần phủ Hồ Quảng Đường Huy suất lĩnh vệ sở binh Hồ Bắc chạy tới, huyết chiến cùng lưu khấu.

Nhưng mà lưu khấu không biết lấy từ đâu ra lượng lớn trang bị, điểu súng, Tam nhãn thần súng của biên quân, cùng mai phục số lượng liên nỗ rất nhiều. Không những binh lực nhiều hơn tuần phủ Hồ Quảng Đường Huy, ngay cả trang bị cũng mạnh hơn của quân Đường Huy.

Tuần phủ Hồ Quảng Đường Huy đại bại, bỏ chạy.

Vòng vây bị phá...

Lưu khấu trước tiên hướng đông tiến vào huyện Đồng Bách, tiện đà hướng bắc, lần thứ hai trở lại Hà Nam.

Phàn Thượng Hiên đóng tại huyện Lư Thị nghe được tin tức này, tức thì cảm giác cả người như hỏng mất.

"Bạch tiên sinh, ngươi xem, ngươi xem tin tức này, đúng là tức chết bản quan rồi." Phàn Thượng Hiên đem một một bức quân tình cấp báo đặt ở trước mặt Bạch Diên: "Tuần phủ Hồ Quảng này chẳng có tác dụng gì, vậy mà không cản được lưu khấu. Bị lưu khấu đánh bại, sau đó binh phân ba đường, tránh đi huyện Lư Thị chúng ta, từ cảnh nội Hồ Bắc đi một vòng, lại tiến vào Hà Nam rồi."

Bạch Diên cầm lấy bản đồ xem, cũng không khỏi thở dài một hơi: "Ài! Những lưu khấu này thật biết hành hạ người khác."

Việc này thật là rất xấu hổ!

Nguyên lý thùng nước lần trước Thiên Tôn nói qua, có lẽ chính như cái này.

Bốn lộ đại quân bao vây lưu khấu, có ba lộ rất mạnh, chỉ có một lộ của tuần phủ Hồ Quảng là yếu, không ngờ hắn liền trở thành tấm gỗ ngắn nhất trong thùng gỗ, lưu khấu liền chảy ra từ chỗ này...

Phàn Thượng Hiên nói: "Lưu khấu lại nhập Hà Nam, bản quan đành phải lập tức hồi binh cứu viện."

Bạch Diên: "Ài, đi thôi, đi cùng đi! Có điều, lưu khấu là thứ, không bao vây, là không thu thập được."

Phàn Thượng Hiên lấy ra một bức thủ lệnh: "Trần tổng đốc đang điều động các lộ đại quân bao vây...Mệnh lệnh bản quan trấn giữ Nam Dương, Tả Lương Ngọc trấn giữ phủ Nhữ Ninh...ngăn cản lưu khấu trở lại Hà Nam, chúng ta lập tức chạy tới phủ Nam Dương đi. Chỉ cần bảo vệ tốt hai nơi này, lưu khấu sẽ không vào được Hà Nam, vẫn phải trở lại vòng vây của Trần tổng đốc một lần nữa."

Bạch Diên nhìn bản đồ, cảm thấy an bài này cũng hợp lý, cũng sẽ không ý kiến gì, mọi người vội vàng bắt đầu hành quân, từ huyện thành Lư Thị chạy đến phủ Nam Dương, hơn 300 dặm đường, lại phải đi mất nhiều ngày.

Dọc theo đường đi, tổng đốc năm tỉnh Trần Kỳ Du liên tục phái người đưa tới điều lệnh, nhằm điều động vị trí của các lộ đại quân, muốn bao vây lưu khấu một lần nữa.

Phàn Thượng Hiên biết trình độ đánh trận của mình không cao, cũng rất nghe lệnh lệnh, mệnh lệnh của Trần Kỳ Du tới thế nào, hắn liền theo thế ấy, theo mệnh lệnh, một đường tiến về phủ Nam Dương...

Nhưng mà, cùng lúc đó!

Bên trong phủ Nhữ Ninh.

Tả Lương Ngọc năm nay đã 35 tuổi, đang vẻ mặt hăng hái đứng trên thành lâu, nhìn xuống quân đội của mình.

Hắn lấy cái tuổi 35 đầy rực rỡ làm tới đô đốc thiêm sự, viện tiễu tổng binh, có thể nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quyền cao chức trọng.

Thủ hạ 3000 gia đinh binh tâm phúc, chiến lực này nhìn khắp Trung Nguyên, cũng coi như tương đối lợi hại rồi, huống chi hắn còn dẫn theo lượng lớn vệ sở binh.

Quan trọng nhất chính là, trong tay Tả Lương Ngọc còn có thể lấy ra lượng lớn tặc quân đã đầu hàng nhận chiêu an.

Làm tổng binh tiễu phỉ, Tả Lương Ngọc vẫn luôn đuổi theo đánh lưu khấu.

Năng lực đánh trận của hắn vẫn rất tốt, hầu như mỗi trận đều thắng, dưới tình huống như vậy, không ít lưu khấu bị thực lực của hắn làm cho kinh sợ, đã đầu hàng hắn.

Tả Lương Ngọc cũng không giết những người này, cũng không giao những người này cho cho quan văn như Ngô Sân xử lý, mà tại chỗ chọn ra những người khoẻ mạnh gan dạ trong đó, đưa vào trong quân đội của mình, lấy danh nghĩa "lập công chuộc tội", để cho những tặc quân theo mình cùng "viện tiễu" .

Như vậy, quân của hắn tăng trưởng cực kỳ nhanh.

Đến hiện tại, tổng binh lực mơ hồ đã có vạn người.

Đương nhiên, khi báo cáo lên trên, hắn chỉ báo mình có 3000.

Người, tuyệt đối không báo nhiều, những lưu khấu đầu hàng và chịu vô biên chế của mình càng không báo lên trên.

Ngoại trừ chính hắn, không ai biết hắn thật ra đã có nhiều binh lực như vậy.

Đương nhiên, binh lực giấu diếm không báo thì sẽ không thể đòi triều đình xuất tiền lương để nuôi, chỉ có thể chính hắn bỏ tiền nuôi.

Không có tiền thì làm sao?

Có thể cướp của lão bách tính, hoặc là sát lương mạo công mà.

Một bộ hạ tiến lên nói: "Tướng quân, thuộc hạ đã mang binh giết sạch người trong một thôn trang, lấy được hơn 300 thủ cấp, ngài xem thao tác thế nào?"

Tả Lương Ngọc: "Ui, kiếm nhiều thủ cấp như vậy sao? Vậy thì thú vị rồi."

Hắn hạ giọng nói: "Đi chọn một thủ cấp của nam tử tráng niên, nói hắn gọi là...ừ...hãn phỉ Chử Giáo Tử. Ừ, là tên này! Lại bia ra một câu chuyện cho hắn, nói hắn tại phủ Nhữ Ninh giết người vô số, là một hỗn thế ma đầu. Mặt khác lại tìm đầu của một nữ nhân, nói là nữ phỉ dưới trướng hắn...Vũ...Vũ Hồng Tụ đi. Đúng rồi, lại chọn đầu một lão già, nói là quân sư của Chử Giáo Tử này, tên là...Tiểu Trí Đa Tinh! Là tên này."

Tả Lương Ngọc cười khà khà: "Thuận tiện giúp lão tử viết một bài tấu chương, nói là lão tử đã tiêu diệt tặc khấu Chử Giáo Tử, cũng lấy được cả thủ cấp của nữ tướng Vũ Hồng Tụ và quân sư Tiểu Trí Đa Tinh thủ hạ của hắn, đưa lên khoe cái công, kiếm chút tiền thưởng xài chơi."

Thủ hạ cười: "Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ đi viết ngay."

Thủ hạ hưng phấn đi ra viết tấu chương, Tả Lương Ngọc lại thầm đắc ý: báo công lao này lên, triều đình sẽ lại phát tiền thưởng cho lão tử, số tiền thưởng này có thể dùng để nuôi thêm chút tặc binh rồi.

Tổng binh lực đã đến gần vạn! Hơn nữa còn không phải mấy loại rác rưởi như lưu khấu bình thường, binh của hắn toàn là nam thanh niên được chọn lựa kỹ càng, mỗi người đều được ăn ngon mặc tốt, sức chiến đấu rất mạnh.

Hắn cũng không khỏi cảm thấy tự hào: Hiện tại lão tử mạnh như vậy, ha ha ha! Thiên hạ ai còn có thể quản thúc được lão tử?

Đang cười thì một tín sứ chạy vào: "Tướng quân, tổng đốc năm tỉnh Trần Kỳ Du phát thủ lệnh tới, nói lưu khấu từ huyện Đồng Bách Hồ Bắc bắc thượng, binh phân ba đường, đang hướng về phủ Nhữ Ninh. Mời tướng quân xuất binh, cần phải ngăn cản lưu khấu, không được để chúng tiến vào cảnh nội Hà Nam."

Tả Lương Ngọc: "Hiểu rồi, mời hồi báo tổng đốc, mạt tướng lập tức khởi binh."

Tín sứ kia ôm quyền, trở về phục mệnh.

Tả Lương Ngọc lại khẽ nhếch miệng nở nụ cười nhạt: Trần Kỳ Du, ngươi là cái thá gì? Một quan văn thối cũng dám sai sử lão tử? Lão tử hiện tại một tay là có thể bóp chết đồ phế vật như ngươi, dựa vào cái gì nghe lời ngươi nói?

Tả Lương Ngọc phất tay, hạ lệnh nói: "Chúng ta đi ra ngoài tùy tiện đánh mấy trận đi, đụng phải đội lưu khấu lớn thì né đi, đụng phải đội lưu khấu nhỏ thì bắt, lại đưa hãn phỉ giỏi giang vào trong quân chúng ta. Hừ hừ, binh lực mạnh, mới dễ tự bảo vệ mình được."

Mấy vị phó tướng đồng thời tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Tuân lệnh!"

Tả Lương Ngọc liếc mắt nhìn bản đồ Đại Minh bày ở trước mặt mình, thầm cười nhạt: từ xưa loạn thế xuất anh hùng! Tả Lương Ngọc ta sẽ phải trở nên chói mắt trong trận đại loạn này mới đúng, hừ hừ.
Bình Luận (0)
Comment