Bình luận thoáng cái nhảy lên vèo vèo.
"Con mẹ nó, video này quay thế nào? Bàn tay khổng lồ đó đưa vào trong khung hình thế nào?"
"Kỹ thuật mô phỏng video hiện tại đã đạt tới trình độ này rồi sao?"
"Hình ảnh xe bus bị bàn tay khổng lồ đẩy di chuyển trong thôn trang cổ đại quá là thú vị, then chốt là những diễn viên này còn diễn quá tốt, quả thật đã diễn ra vẻ mặt chưa từng thấy qua việc đời."
"Tiêu chuẩn của diễn viên nhất lưu, mô phỏng nhất lưu, chỉ là xe bus này chế tạo hơi xấu xí, hoàn toàn là chất liệu đồ chơi, không giống xe bus chân chính.
"Tay là tay thật, xe bus cũng là món đồ chơi, người tí hon bên trong chỉ dùng hiệu ứng đặc biệt để đưa vào, hiệu ứng đặc biệt này làm rất tốt."
"Nhưng mà tôi vẫn nhìn ra được đây là hiệu ứng đặc biệt, hừ hừ hừ, mắt của tôi lợi hại lắm đấy."
"Đây là hiệu ứng đặc biệt phương thức nghịch chuyển tư duy phải không?"
Tim bay lên liên tục, máy bay, cano, tàu cao tốc trong giỏ hàng giống như trước bán không được, nhưng xe bus như trong video thì không bao lâu đã bán hơn vạn đơn.
Một đơn 49. 9 đồng, một vạn đơn chính là hơn 50 vạn, trích 25% doanh thu cho Lý Đạo Huyền, trả cho TikTok 5%, cũng chính là trong nháy mắt đã kiếm được 10 vạn.
WECHAT sáng lên, Một Thùng Pudding đã gửi tin tới: "Đại lão, đại lão, bên tôi bùng nổ đơn hàng rồi, bùng nổ đơn hàng rồi, tất cả nhân viên phòng bán hàng đều phải tăng ca, đang đóng gói giao hàng đây, lạy chúa, tôi thật phục video này của ngài rồi, trình độ hiệu ứng đặc biệt của ngài, quả thật khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt."
Lý Đạo Huyền: "Anh xem, máy bay, cano vốn bán không được, xe bus bởi vì đưa vào trong video của tôi, cho nên mới bán tốt, nếu như anh có thể làm một số đồ chơi vi mô nhỏ cổ đại, rồi tôi đưa vào trong video, đó mới chân chính bùng nổ đơn hàng, nhớ kỹ, nhà, thành bảo, xe ngựa, mấy thứ đó khẳng định bán chạy."
Một Thùng Pudding: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi thuyết phục người của phòng sản phẩm, trong phạm vi kỹ thuật của chúng tôi, sẽ cố gắng làm ra một số đồ chơi thích hợp với chủ đề video của ngài."
Lý Đạo Huyền: "Chờ mong, hợp tác song doanh!"
Tắt WECHAT, Lý Đạo Huyền cảm giác cũng hơi mệt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Song Khánh đã vào đêm, đám tửu quỷ dưới lầu còn đang la hét: "Năm khôi thủ, sáu sáu sáu..."
Hai thanh niên choai choai chạy xe máy lao qua trên đường, cố ý vặn ga vang lên những tiếng "bẹt bẹt bẹt", inh ỏi khắp đường phố.
Lý Đạo Huyền đành phải đóng cửa sổ lại, tấm kính cách âm hai tầng đã cắt đứt tiếng ồn ào của mấy thanh niên ma trơi.
Y đi tắm, trở lại phòng ngủ, tắt hết đèn và chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng còn le lói chút ánh sáng nhạt, đó là ánh sáng toả ra từ trong hộp, trên tường bảo của Cao Gia bảo đốt sáng một vòng đèn lồng, có hai lính gác đang tuần tra.
Sau khi trải qua hai trận chiến đấu liên tục, các thôn dân Cao gia đã ý thức được nguy hiểm, hiện tại lính gác tuần tra cũng nghiêm túc hơn nhiều.
Lý Đạo Huyền khóe miệng khẽ nhếch lên, đang định nói tiếng ngũ ngon với cái hộp rồi gục đầu xuống ngủ, y đột nhiên phát hiện trên sân thượng lầu ba của toà vọng lâu cao nhất Cao Gia bảo, có một thân ảnh nho nhỏ đang đứng.
"Ơ?"
Lý Đạo Huyền đã nhìn ra, đó là Cao Nhất Diệp.
Buổi tối Cao Nhất Diệp không ăn mặc đoan chính như ban ngày, không áo bào dày, mà là ảo vải thô trước đây nàng vẫn mặc, phía trên còn rất nhiều mụn vá, trông rất tả tơi.
Đây có lẽ là áo ngủ của nàng, nàng không nỡ mặc đồ đẹp đi ngủ, sợ sẽ làm y phục bị nhăn.
Hình như nàng có tâm sự, đứng trên sân thượng lầu ba cao cao, nàng nhìn lên bầu trời đêm, bầu trời ánh sao lấp loé, mấy lần nàng há mồm, nhưng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng, vẫn không kiềm chế được mà quay về bầu trời, khẽ hỏi: "Vì sao là ta chứ?"
Vì sao là ta?
Vấn đề này rơi vào trong tai Lý Đạo Huyền, y không khỏi sửng sốt.
Trong nháy mắt y đã hiểu thiếu nữ đang hỏi cái gì.
Đúng vậy, vì sao là ngươi chứ?
Điểm này, Lý Đạo Huyền cũng không rõ.
Cao Nhất Diệp thấp giọng nói: "Thiên tôn, hiện tại có lẽ ngài đang trên tiên giới xử lý công việc khác, chỉ khi ngài không ở đây ta mới dám lén lút nói hai câu như vậy, tiểu nữ tử... tiểu nữ tử... tiểu nữ tử gần đây rảnh đến phát rồ rồi!"
Lý Đạo Huyền: "Phù!"
Cao Nhất Diệp: "Chuyện gì mọi người cũng không muốn ta làm, chỉ cần ta đứng im, còn không cho ta động đậy, nói là sẽ làm nhục uy nghiêm của thiên tôn. Nhưng mà... nhưng mà... ta... từ nhỏ ta không phải là nữ hài tử như vậy, ta thích chạy, thích nhảy, thích điên, ta thích đuổi theo đánh Sơ Ngũ ca, thích Cao Tam Oa ngả nghiêng chạy theo phía sau ta, còn thích bắt ếch trong ruộng, xuống sông mò ngao... Trước khi chưa có hạn hán, ta là nữ hài nghịch ngợm nhất trong thôn."
Lý Đạo Huyền cười.
Cao Nhất Diệp: "Mấy ngày hôm trước ta trộm chút bông về dệt vải, kết quả khi ta đem vải bông giao ra, mọi người đều trừng mắt mà nhìn ta. Vừa rồi Tam sư gia lôi ta qua một bên, rất thành khẩn nói với ta nửa ngày, bảo ta nhất định phải bảo trì hình tượng của mình."
Lý Đạo Huyền: "Phù phù phù!"
Rất muốn cười, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại buồn bã.
Cao Nhất Diệp: "Nhưng ta thật sự nhịn không được nữa rồi, ta nhất định phải làm cái gì, bằng không thì ta sẽ chết."
Lý Đạo Huyền nghe ra thiếu nữ thật sự rất khổ não.
Cao Nhất Diệp làm bộ mặt rất nghiêm túc, ngửa đầu nhìn trời, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng, như phủ thêm một tầng màu bạc mông lung, nhìn qua còn rất xinh đẹp: "Thiên tôn, ta vẫn muốn đi trộm bông để dệt vải, mặc kệ Tam sư gia nói thế nào, ta cũng không chịu được muốn đi dệt vải, ngài tuyệt đối đừng trách ta làm mất uy phong của ngài nha."
Lý Đạo Huyền chợt mở nắp hộp tạo cảnh ra, đưa khuôn mặt mình vào.
Khi có nắp, ngay cả Cao Nhất Diệp cũng không nhìn thấy y, âm thanh cũng sẽ không truyền vào, nhưng sau khi mở nắp ra, Cao Nhất Diệp có thể thấy được khuôn mặt của y hiện lên trong tầng mây, còn có thể nghe được giọng nói của y.
Thấy thiên tôn đột nhiên xuất hiện ở trong trời đêm, Cao Nhất Diệp quá giật mình, sợ hãi lui về sau liền mấy bước, sau đó quỳ phịch xuống đất.
"Thiên tôn ngài... tại sao? Thứ tội! Tiểu nữ tử... không... không trộm bông nữa."
Lý Đạo Huyền nở nụ cười ôn hoà, nói với giọng nhẹ nhàng nhất: "Đi lấy bông đi, không sao, ta không trách ngươi."
Cao Nhất Diệp đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt mừng rỡ.
"Hãy sống theo cách mà mình muốn, ai nói gì cũng đừng nghe."
Lý Đạo Huyền giọng thành khẩn nói: "Đầu tiên ngươi phải vui vẻ, thứ hai cũng chỉ là thứ hai."
Cao Nhất Diệp: "Nhưng mà... nếu như ta lộ ra bộ dáng xấu xí, không phải là sẽ làm hại thiên tôn mất mặt sao?"
Lý Đạo Huyền: "Tồn tại giả tạo thì mới cần nói này nói kia để hù dọa người, mà ta cần dùng cách này để nâng cao hình tượng của mình hay sao? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể chứng minh bản thân, không cần ngươi hi sinh bản thân mình để duy trì sự tôn nghiêm của ta."