Cao Nhất Diệp rất phấn khởi đi xuống lầu hai.
Trong tầng hai của vọng lâu chất đầy đủ loại vật tư mà thiên tôn ban ân, có cả một phòng toàn là cây bông, trước đây Cao Nhất Diệp còn phải lén lút đi lấy, nhưng lần này có lòng tin rồi, thò tay vào đống bông móc ra một đống thật lớn, còn lớn hơn cả người của nàng.
Ôm đống bông lớn như vậy bò lên cầu thang miễn bàn vất vả thế nào, không nhìn thấy rõ cầu thang, suýt nữa ngã lăn xuống, nhưng tâm tình của nàng lại rất tốt.
Trở lại lầu ba, vào trong phòng khởi động khung cửi, miệng còn ca hát, cũng không biết bài hát tên là gì, chỉ biết là mẫu thân dạy nàng...
"Hì, ta là nữ hài tử nghịch ngợm nhất trong thôn Cao Gia, tùy hứng làm bậy, gan lớn như cái đấu mà."
"Đầu tiên ta phải vui vẻ, thứ hai chỉ là thứ hai..."
Lý Đạo Huyền nhìn nữ hài tử dưới đèn, trông nàng rất vui vẻ dệt vải, không biết vì sao tâm tình cũng trở nên tốt hơn, liền ngã đầu, nháy mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời thôn Cao Gia lại bắt đầu vang lên âm thanh bài tập thể dục buổi sáng.
Cao Nhất Diệp dẫn đầu một đám trẻ con, cũng đang tập thể dục ở trong "Giếng học".
9 sảnh 18 giếng của Cao Gia bảo, một giếng trong đó hiện tại mệnh danh là "Giếng Học", Vương tiên sinh tự tay viết hai chữ "giếng học" và treo ở cửa giếng trời.
Hai chữ này vừa treo lên, những người không phận sự ngay cả nửa bước cũng không dám bước vào giếng trời này.
Các thôn dân cho rằng, nơi đọc sách là một nơi rất thần thánh, những kẻ mù chữ quê mùa đi vào đều là sự không tôn trọng đối với nơi đó, phải cách ra xa.
Cho nên không ai có thể thấy được, Vương tiên sinh khi dạy học vô cùng nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, đang trốn ở phía sau bọn trẻ, lén lút hoạt động thân thể theo bọn trẻ.
Cửa chính của Cao Gia bảo, Bạch Diên xoay người ngồi lên ngựa, quay về Tam Thập Nhị ôm quyền nói: "Tam sư gia, ta dự định trở về Bạch gia bảo rồi."
Tam Thập Nhị đáp lại một cái vái dài: "Đa tạ Bạch tiên sinh tới viện thủ."
Bạch Diên cười ha ha một tiếng, khi hắn tới mang theo Cao Sơ Ngũ, cưỡi hai con ngựa, khi về mình hắn cưỡi một con, một con khác thì đèo hai cái hũ lớn trên lưng, một trái một phải cho cân bằng.
Một bên là chứa "tiên đường" sáng bóng, hũ bên kia là "mỡ heo" trắng phau, đều là thứ tốt khó có thể có được trong những năm hạn hán này.
Dù cho Bạch Diên là một tài chủ, những năm nay muốn có được hai thứ này cũng không dễ dàng, có tiền cũng không biết mua ở đâu, lần này thôn Cao Gia cho hắn hai hũ lớn để tạ lễ, đương nhiên hắn cực kỳ hài lòng.
Về nhà có thể ăn được mấy bữa ngon lành rồi.
Bạch Diên một tay dắt dây cương, một tay thì chào tạm biệt với các thôn dân và Tam Thập Nhị tới tiễn đưa: "Các vị, ta về Bạch gia bảo trước đây, có chuyện gì cứ việc cho người tới thông báo cho ta một tiếng. Nói đi cũng phải nói lại, Cao Gia bảo này của các ngươi tới lúc phải mua thêm ngựa rồi, bằng không thì tới Bạch gia bảo của ta một chuyến, đi bộ cũng phải mất hai canh giờ."
Tam sư gia ôm quyền: "Bạch tiên sinh nói rất phải, chỉ là hiện tại đi về huyện thành bất tiện, trên đường nguy hiểm, lần trước về huyện thành suýt nữa gặp chuyện không may, may mà nửa đường gặp được Vương Nhị, đợi tình hình yên ổn rồi, ta sẽ đi mua ngựa."
Bạch Diên cười: "Lập tức sẽ tiện thôi, nếu như ta không tính sai, con đường từ thôn Cao Gia tới huyện thành, không mất vài ngày sẽ thông suốt."
Tam sư gia vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Bạch Diên cũng không giải thích, chỉ cười lớn rồi kẹp lấy bụng ngựa: "Đi thôi!"
Con ngựa lập tức vung lên bốn vó, băng băng chạy về hướng Bạch gia bảo, con ngựa chở đường trắng và mỡ heo trên lưng lập tức đuổi theo, một người hai ngựa, trong nháy mắt đã đi rất xa.
Mọi người cảm thấy khó hiểu, câu cuối cùng hắn nói là có ý gì?
Bạch Diên này cái gì cũng tốt, chỉ là thích hay làm ra vẻ, nói cũng không nói rõ ràng đã bỏ chạy rồi, muốn hỏi cũng không hỏi được.
Tam Thập Nhị quay sang nói với các thôn dân: "Được rồi, đừng tụ tập ở đây nữa, ai nên làm cái gì thì làm cái đó đi. Các ngươi xem, thiên tôn thi pháp, đã thả đám tội phạm cải tạo ra rồi kìa, một ngày mới đã lại bắt đầu."
Mọi người quay đầu nhìn qua,"tường thành năm màu" xếp thành một vòng đang phát ra âm thanh ầm ầm, rất nhanh đã xuất hiện một lỗ hổng, gần hai trăm tội phạm cải tạo từ bên trong rụt rè đi ra, tất cả đều nhìn Tam Thập Nhị với ánh mắt mong đợi, đợi hắn nói ra câu nói kia...
Tam Thập Nhị cũng không phụ kỳ vọng, mở miệng nói: "Cho họ hai hạt gạo, để họ tự nấu cơm ăn, ăn no rồi bắt đầu [cải tạo lao động]."
Đám tội phạm nghe vậy liền mừng rỡ, tất cả đồng thanh hoan hô.
Tam Thập Nhị giận dữ: "Các ngươi vui vẻ cái rắm à, các ngươi đang bị phạt, phải rõ ràng thân phận của các ngươi cho ta. Nếu không phải thiên tôn hạ pháp chỉ lo việc cơm của các ngươi, không cho các ngươi đói chết khiếp, lão tử sẽ không phải họ Tam."
Đám tội phạm mặc kệ Tam Thập Nhị gào thét, tiếp tục hoan hô: "Có ăn rồi! Thật tốt quá!"
"Ta nguyện ý lao động cải tạo cả đời."
"Lao động cải tạo thực sự là quá tuyệt vời."
Tam Thập Nhị câm nín.
Thấy cảnh này Lý Đạo Huyền cũng thầm vui trong bụng.
Y đột nhiên phát hiện, có một bộ phận rất nhỏ tội phạm, trên người họ từ từ bay lên một số điểm sáng rất nhỏ, bay vào bốn vách hộp, tiếp theo, chỉ số cứu vớt xoát xoát xoát, tăng lên năm điểm.
Tốc độ tăng này gần như tương đương với cứu mạng rất nhiều người.
"Ồ, những người này như vậy là được xem như cứu vớt thành công rồi?"
Thoáng cái Lý Đạo Huyền hiểu ra: mấy người này đã thỏa mãn rồi, nhân sinh theo đuổi của họ chính là được sống, được ăn no, cuộc sống lao động cải tạo hiện tại giúp họ thực hiện được mong đợi của cả nhân sinh.
Có điều...
Người như vậy rất ít!
Lý Đạo Huyền ấn vào nút "Đông nam tây bắc" bên ngoài hộp, quả nhiên, tầm nhìn lại mở rộng ra phía ngoài một vòng lớn.
Hai ngày sau...
Huyện Trừng Thành, nha môn huyện.
Cửu phẩm tuần kiểm Trình Húc uể oải ngồi trên ghế huyện lệnh, cả người giống như bị hư thoát.
Sau khi Trương Diệu Thải bị giết, Trình Húc suất quân tiến vào chiếm giữ huyện thành, thay thế tri huyện đã chết duy trì trị an của huyện thành, tiếp đó lại phải hối hả ngược xuôi, trấn áp địa phương các nơi.
Song càng trấn áp điêu dân càng nhiều, khắp nơi khởi sự, khiến gã rất mệt mỏi.
Buổi tối mấy ngày gần đây, khi gã ngủ đã mấy lần thấy được giọng nói và dáng điệu của thái nãi nãi, khiến gã giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mê.
"Giết không hết, không thể giết hết được."
Trình Húc lẩm bẩm trong miệng: "Khắp nơi là phản tặc, phản tặc vô số kể, giết không hết được."
"Báo!"
Cung binh Tiểu kỳ từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: "Thủ lĩnh, tin tức xấu."
Trình Húc: "Tin tức còn có thể xấu thế nào được nữa? Dù sao thì khắp nơi đều là chuyện xấu."
Cung binh tiểu kỳ nhanh chóng nói: "Tân nhiệm huyện lệnh Trừng Thành, còn ba ngày nữa sẽ đến nhận chức, hắn là... người của Đảng Đông Lâm."
Trình Húc: "Chó chết!"
Thì ra Trình Húc là người của Yêm đảng, vừa nghe nói người của đảng Đông Lâm muốn tới làm huyện lệnh, đương nhiên gã sẽ giật mình hoảng hốt.
Hiện tại với cục diện của huyện Trừng Thành, sau khi người của đảng Đông Lâm đến rồi, khẳng định sẽ kiếm chuyện làm bù lu bù loa lên, đổ hết trách nhiệm lên đầu của kẻ yêm đảng là Trình Húc.
Bút của quan văn, ai bị đâm vào đều sẽ thấy chán ghét, một tấu chương truyền lên, cửu thiên tuế cũng chưa hẳn giữ được mình, không, cửu thiên tuế không thèm bảo vệ một tiểu nhân vật như mình, nói đến cùng, gã vẫn chỉ đang dựa dẫm vào bên Yêm đảng, cũng không tính là Yêm đảng chân chính.
Trình Húc đứng bật dậy: "Lần này xong rồi, xong, ta lại thấy thái nãi nãi vẫy tay với ta nữa rồi."