Chương 812: Thiên mệnh khó trái
Chương 812: Thiên mệnh khó trái
Năm Sùng Trinh thứ bảy.
Đại quân lưu khấu vượt qua phủ Nhữ Ninh...
Tả Lương Ngọc phụ trách đóng tại phủ Nhữ Ninh miệng thì đáp ứng ngăn cản tặc quân, thực ra sợ chiến né tránh chủ lực tặc quân.
Tả Lương Ngọc chỉ bắt được phân đội của vài nhóm lưu khấu nhỏ giao chiến rồi tiêu diệt, trảm thủ cấp để báo công, ra vẻ hắn cũng đang cố gắng tiễu phỉ, không lười biếng.
Mà phần lớn tặc quân thì bị hắn lấy lý do "không ngăn được" bỏ qua.
Tặc quân một đường hướng tây, tai hoạ Hà Nam.
Tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên sứt đầu mẻ trán, không có cách nào. Mặc dù có Bạch Diên giúp hắn, thế nhưng số lượng quân của Bạch Diên cũng không nhiều, hơn nữa hỏa súng binh thôn Cao Gia nhất định phải có hậu cần của thôn Cao Gia mới có thể duy trì, dựa vào hệ thống hậu cần của bản thân quân Minh là không thể chịu nổi sự tiêu hao đạn dược của hỏa súng binh thôn Cao Gia.
Bởi vậy quân của Bạch Diên cũng không thể cách Hoàng Hà quá xa.
Lúc này, Bạch Diên đã hồi quân đóng tại Lạc Dương.
"Thiên Tôn!" Bạch Diên buồn bã ra mặt: "Tại hạ muốn xin Thiên Tôn tăng thêm viện quân tới Hà Nam để đối phó những lưu khấu này, chỉ đánh bại chúng một hai trận là không có tác dụng, chung quy phải bố trí đại quân, tám mặt bao vây, mới có thể tiêu diệt được."
Hiện tại kim tuyến Thiên Tôn trước ngực hắn đang ở trạng thái hoạt động: "Ừ, Bạch Diên, yêu cầu của ngươi là hợp lý."
Bạch Diên mừng rỡ: "Thiên Tôn đáp ứng rồi? Vậy thì tốt quá, tại hạ hy vọng các đội mạnh nhất của thôn Cao Gia như đội Hòa giáo viên, đội Lão Nam Phong, đội Bạch Miêu, đội Hình Hồng Lang đều có thể tới Hà Nam cùng nhau hiệp đồng tác chiến. Giống như lần trước đánh Tử Kim Lương, nhiều lộ đồng tiến...bao vây chủ lực lưu khấu."
Kim tuyến Thiên Tôn thở dài: "Mặc dù yêu cầu của ngươi là hợp lý, nhưng hiện tại ta không thể điều họ đến."
Bạch Diên: "Ơ, vì sao?"
Kim tuyến Thiên Tôn: "Bởi vì, có một chuyện quan trọng hơn lập tức sẽ phải dùng đến họ."
Bạch Diên lấy làm lạ. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Kim tuyến Thiên Tôn: "Ta đã phái Thiết Điểu Phi qua đó tra xét, rất nhanh sẽ có kết quả. Nếu như tình huống Thiết Điểu Phi tra xét được tương đối tốt, thì sẽ điều binh tới giúp ngươi. Nếu tình huống bên Thiết Điểu Phi không ổn... Chuyện lưu khấu, chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên."
Bạch Diên: "A, Thiết Điểu Phi? Chẳng lẽ là...chuyện biên cảnh?"
Kim tuyến Thiên Tôn: "Ừ, chuyện biên cảnh. Hiện tại chắc Thiết Điểu Phi đã đến, ta phải qua đó xem trước."
Nói xong, ý thức của y vèo một cái chuyển về phía Thiết Điểu Phi. . . --
Thương đội của Thiết Điểu Phi vừa mới đưa rất nhiều lương thực và binh khí giao đến tay tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành, liền phát hiện bầu không khí của cả biên quan có vẻ áp lực và nặng nề.
Thiết Điểu Phi hiếu kỳ hỏi thăm: "Trương tổng đốc, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ mặt mọi người đều có vẻ không tốt lắm?"
Trương Tông Hành trầm giọng nói: "Mấy năm gần đây, Kiến Nô vẫn luôn phái quân đánh bộ lạc Sát Cáp Nhĩ Mông Cổ, vào mấy ngày trước, đại hãn Bột Nhi Chích Cân · Lâm Đan Ba Đồ Nhĩ của bộ lạc Sát Cáp Nhĩ Mông Cổ đã bị bệnh chết. Kiến Nô thu binh, đi ngang qua Mạc Nam, liền chuyển sự chú ý tới chúng ta...Vừa rồi Hoàng Đài Cát đã phái sứ giả qua đây, khẩu xuất cuồng ngôn, nói quân đội của Đại Minh chúng ta quấy nhiễu biên cảnh, giết bách tính bên đó, giấu diếm kẻ gian, muốn chúng ta lập tức giao ra kẻ gian cho chúng, bằng không sẽ dẫn quân đánh qua đây."
"Ơ?" Thiết Điểu Phi ngẩn người: "Kẻ gian nào? Vì sao phải giấu diếm?"
Trương Tông Hành chậm rãi lắc đầu: "Vốn không có chuyện như thế, Kiến Nô chỉ tìm cái cớ để phát binh mà thôi."
Thiết Điểu Phi: "Ặc!"
Trương Tông Hành: "Kiến Nô lập tức sẽ công qua đây rồi, bản quan đã phái người thư khẩn tám trăm dặm, báo tin cho kinh thành, cứ xem phía trên nói như thế nào đi."
Hắn vừa mới nói xong, liền thấy một tín sứ từ bên ngoài chạy vào, nhìn như muốn đứt hơi, lớn tiếng nói: "Báo, hoàng thượng có chỉ."
Trương Tông Hành vội vàng nghiêm nghị, tiếp chỉ.
Thiết Điểu Phi cũng làm bộ cung kính tiếp chỉ.
Chỉ nghe tín sứ kia bô lô ba la đọc một hồi, đại ý chính là: Các quan viên bảo vệ tốt thành trì của mình, nếu thành trì của ai bị công phá, liền xử tử thủ quan. ( sự thật lịch sử )
Trương Tông Hành khẩn trương: "Hoàng thượng chỉ nói vậy thôi? Viện quân đâu? Vật tư đâu?"
Tín sứ chậm rãi lắc đầu: "Không có!"
Trương Tông Hành rít một hơi dài có tiếng.
Thiết Điểu Phi cũng không khỏi ngẩn ra: "Cứ hạ lệnh như vậy thì có tác dụng chó gì? Ta còn có thể đưa chút vật tư cho biên quân, hoàng thượng này sao còn vô dụng hơn cả ta nữa vậy?"
Trương Tông Hành quay sang trừng mắt với hắn, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, rất rõ ràng nhắc nhở hắn: mặc dù ngươi nói chính là sự thật, nhưng vẫn không thể nói lung tung, cẩn thận dẫn đến phiền phức. Hoàng thượng này làm chính sự chưa chắc lợi hại, nhưng bịt miệng lại là trình độ nhất lưu.
Thiết Điểu Phi vội vàng ngậm miệng lại.
Trương Tông Hành lại quay sang thở dài nói với tín sứ: "Vi thần tuân chỉ."
Tín sứ đi rồi...
Nhưng cả quân doanh vẫn chìm trong tĩnh lặng.
Qua hồi lâu mới thấy Trương Tông Hành phất tay: "Phái vài người đi thông báo cho quan địa phương toàn bộ các châu các huyện của Tuyên Phủ Đại Đồng. Nói cho họ, hoàng thượng nói, bảo vệ tốt thành trì, thành trì của ai bị công phá, liền xử tử người đó."
Một bộ hạ tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Mệnh lệnh này vừa truyền xuống, chỉ sợ trong lòng các quan viên địa phương..."
Trương Tông Hành: "Thì sao? Mệnh lệnh này chúng ta còn có thể giấu diếm không truyền hay sao?"
Bộ hạ: "Ặc!"
Trương Tông Hành: "Đã đến lúc này, chỉ nghe theo mệnh trời thôi."
Hắn quay sang nói với Thiết Điểu Phi: "Thiết viên ngoại, mấy tháng tiếp theo ngươi cũng đừng tới nữa, nếu thương đội của ngươi nửa đường bị Kiến Nô chặn lại, vậy chẳng khác nào béo cho quân địch."
Thiết Điểu Phi vẻ mặt nặng nề gật đầu, ôm quyền, cũng không nói nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thương đội bắt đầu trở về phía nam...
Thiết Điểu Phi mặt cứ hầm hầm đi ra rất xa, mãi đến khi xung quanh không có quân Minh nữa, Thiết Điểu Phi mới xốc lên tấm vải phía trên một chiếc xe lớn trong thương đội của hắn.
Trên xe cũng không có đồ vật như lương thực gì, mà là một cái...camera mini đường kính gần hai mét, có hình dạng như cúc áo.
Camera còn đang quay, vẫn đang hoạt động.
Thiết Điểu Phi cố sức ấn mạnh lên phía trên camera mini này, đèn hiển thị của camera mới tắt đi.
Hắn cúi đầu nói với kim tuyến Thiên Tôn trước ngực: "Thiên Tôn, chuyện ngài giao, tiểu nhân đã hoàn thành, tình cảnh vừa rồi, có lẽ đều đã được ghi lại."
"Ừ!" Kim tuyến Thiên Tôn đột nhiên sống lại: "Cái gì nên tới, chung quy sẽ tới. Mặc dù chúng ta chế tạo các loại hiệu ứng hồ điệp, nhưng sức mạnh của cánh hồ điệp vẫn quá yếu, khó mà đối kháng với lực sửa đổi của lịch sử, đây có lẽ gọi là thiên mệnh khó trái."
Thiết Điểu Phi nghe không hiểu mấy chữ những lời y nói, chỉ hiểu thiên mệnh khó trái.
Thiết Điểu Phi: "Thiên Tôn, hiện tại chúng ta nên làm cái gì?"
Kim tuyến Thiên Tôn: "Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển cái camera này trở về. Ài, thỉnh cầu viện quân của Bạch Diên chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên."