Chương 814: Lại thăng cấp
Chương 814: Lại thăng cấp
Tiếng kêu của đứa bé lập tức dẫn Cao Sơ Ngũ tới.
Hắn từ bên cạnh chạy qua ôm lấy con trai: "Cao Chính Kinh, con đang kêu cái gì đấy? Muốn ăn rồi sao?"
Nói xong câu đó, hắn mới phát hiện con rối Thiên Tôn đang hoạt động, đang ở trong hai bàn tay bụ bẫm của đứa bé phất tay ra hiệu với mình.
Cao Sơ Ngũ mừng rỡ: "A, Thiên Tôn! Đã lâu không gặp rồi."
Con rối Thiên Tôn: "Gần đây đạo Hà Đông tương đối bình tĩnh, ta cũng rất ít qua đây, không ngờ con của ngươi đã lớn như vậy rồi, vừa rồi ngươi gọi nó là gì?"
Cao Sơ Ngũ nhếch miệng cười: "Cao Chính Kinh đó." (nghiêm chỉnh, đứng đắn)
Con rối Thiên Tôn hít một hơi lạnh: "Ngươi đặt tên cho con như vậy sao?"
Cao Sơ Ngũ lại cười: "Là phu nhân ta đặt! Ta vốn muốn đặt tên cho con trai là Cao Sơ Lục, thế nhưng phu nhân ta không cho, cô ấy nói phải đặt cho con một cái tên nghiêm chỉnh. Phu nhân ta thông minh hơn ta, cô ấy nói như vậy, khẳng định là đúng, cho nên ta liền nghe lời của phu nhân, đặt tên cho con là Cao Chính Kinh."
Con rối Thiên Tôn: ". . ."
Cái tên nghiêm chỉnh, là ý này?
Con rối Thiên Tôn chỉ biết ôm mặt, phải thôi, không hổ là đại ngốc trong tam ngốc thôn Cao Gia, qua nhiều năm vẫn thấy hắn ưu tú như vậy, không ai có thể vượt qua.
Suy nghĩ kỹ lại, cái tên Chính Kinh này cũng không phải không thể dùng. Ngay cả hiện đại cũng có rất nhiều người gọi là Lý Chính Kinh, Trương Chính Kinh cơ mà, cũng không có chuyện gì.
Cao Sơ Ngũ: "Lần này Thiên Tôn tới là có mệnh lệnh gì sao?"
Lý Đạo Huyền nghe hắn hỏi như thế mới kéo tư duy lại trên chính sự: "Hình Hồng Lang đâu? Ta nói chuyện với cô ấy tốt hơn, nói chuyện với ngươi không hiểu đâu."
Cao Sơ Ngũ: "Hồng Lang, Hồng Lang, mau tới đây, Thiên Tôn gọi."
"A, tới đây." Trong buồng vang lên giọng nói của Hình Hồng Lang, rất nhanh nàng liền chạy vội ra, vóc người hơi béo...Phải thôi, khi phụ nữ sinh con, vì con được khỏe mạnh, mình phải có nhiều sữa, đều sẽ cố gắng ăn cho nhiều, cho nên sinh con thường sẽ béo ra.
Hình Hồng Lang vốn đã giống mẫu tinh tinh, khổ người rất lớn, hiện tại lại béo hơn, quả thật to như núi.
"Thiên Tôn, có gì phân phó?"
Lý Đạo Huyền: "Tin tức Kiến Nô sắp tới, đã đưa tin khắp đạo Hà Đông, hai phu thê các ngươi đã xem rồi chứ?"
"Xem rồi!" Hình Hồng Lang trầm giọng nói: "Kiến Nô đáng ghét."
Lý Đạo Huyền gật đầu: "Hình Hồng Lang, hiện tại ngươi thuộc về "mệnh quan triều đình", không thể tuỳ tiện rời khỏi đạo Hà Đông, cho nên ngươi sẽ không cần phải đi phương bắc. Ngươi kiểm kê một chút binh lực trong tay, để lại binh lực mức độ thấp nhất dùng để phòng thủ đạo Hà Đông, sau đó giao binh lực còn lại cho Cao Sơ Ngũ, do hắn suất lĩnh, lấy danh nghĩa dân đoàn dân gian tự phát tổ chức, bắc thượng chống Kiến Nô."
Hình Hồng Lang: "Tuân lệnh!"
"Dân đoàn tự phát tổ chức bắc thượng, chuyện này là không giấu diếm được." Lý Đạo Huyền: "Để tránh phiền phức, ngươi viết một phong thư cho tuần phủ Sơn Tây Đái Quân Ân, báo cho hắn một tiếng."
Hình Hồng Lang nghe được ba chữ Đái Quân Ân, lập tức liền nghĩ tới ông già giả ngây giả dại, lúc nào cũng muốn làm thơ, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên nở nụ cười: "Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức viết một phong thư, báo cáo chuyện này cho Đái Quân Ân."
"Được!" Lý Đạo Huyền: "Vậy ta phải qua bên Bồ Châu đây."
Y đang chuẩn bị đồng cảm rời khỏi...
Đột nhiên nghe được một tiếng rắc vang lên, hai bàn tay mũm mĩm của Cao Chính Kinh đã phát lực bẻ gãy cái cổ của con rối Thiên Tôn.
"A a a!" Hình Hồng Lang kêu thảm thiết.
"A a a!" Cao Sơ Ngũ kêu thảm thiết.
Hai phu thê hầu như đồng thời đưa tay xách đứa bé lên, muốn đánh vào mông.
Con rối Thiên Tôn đầu thân chia lìa, cái đầu rơi xuống vẫn nhếch miệng, cười nói: "Không sao, đừng đánh trẻ con, nó vẫn là một đứa trẻ mà, chưa biết gì hết. Các ngươi đánh nó làm gì? Nó mới có mấy tháng đã có thể bẻ gãy người rối, lợi hại, tiểu tử này trưởng thành lại là một viên mãnh tướng."
Hai phu thê nghe đến đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Thiên Tôn khoan hồng độ lượng."
Lý Đạo Huyền thoắt một cái lại đồng cảm đến Bồ Châu, tiếp tục kêu gọi mọi người.
Lúc này Hình Hồng Lang mới nói: "Ta sẽ đi viết thư cho Đái Quân Ân, kiểm kê binh lực. Sơ Ngũ, huynh nhanh đi tìm công tượng, làm lại cái cổ cho Thiên Tôn, sau đó đừng có cho con chơi pháp thân Thiên Tôn nữa."
Cao Sơ Ngũ gật đầu: "Không dám nữa, thằng nhóc này quá làm càn."
Hai phu thê vội vàng đi làm việc của mình...
Đợi khi Cao Sơ Ngũ tìm công tượng làm xong cái cổ cho con rối Thiên Tôn, bên Hình Hồng Lang cũng viết thư xong, trong thư nói với Đái Quân Ân, bách tính đạo Hà Đông nghe nói có Kiến Nô sắp đánh tới Tuyên Phủ Đại Đồng, đã rất tức giận, các lão bách tính tự phát tổ chức dân đoàn quân tình nguyện, muốn đi phía bắc chống lại Kiến Nô.
Lý do này đặt tại hậu thế thì nghe qua cũng không có gì ngạc nhiên, đặt ở bối cảnh đại thời đại Minh Mạt này lại thật sự không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mặc kệ lý do có thái quá thế nào, nhất định phải cho một cái, cái này gọi là vấn đề "thái độ".
Đạo Hà Đông để lại 500 thủ binh, do Hình Hồng Lang suất lĩnh.
Mà 2500 binh lực còn lại giao hết cho Cao Sơ Ngũ.
Sau khi Cao Sơ Ngũ ra khỏi đạo Hà Đông, dọc theo quan đạo hướng bắc, một đường đi tới phủ Bình Dương.
Vừa đến phủ Bình Dương, liền phát hiện ở đây đang rất náo nhiệt.
Lão Nam Phong cũng vừa mới dẫn quân chạy tới, mà Bạch Miêu, Vương Nhị thì đã đợi ở đây từ lâu.
Mấy vị đại tướng gặp mặt đều rất vui vẻ.
"Trước đây thôn Cao Gia nhỏ, mọi người thường xuyên gặp mặt, hiện tại địa bàn lớn, chúng ta muốn gặp mặt đúng là rất khó."
"Cơ mà, người đã đến đủ chưa?"
"Còn chưa đủ! Thiên Tôn nói, Hòa giáo viên cũng tới."
"Oa, ngay cả Hòa giáo viên thân là phó tướng của tướng quân Hà Khả Cương cũng phải tới sao?"
"Ơ, Hòa giáo viên là phó tướng của Hà Khả Cương?"
"Không phải là tiểu binh sao? Lúc nào thăng làm phó tướng rồi?"
"Ta nghe người ta nói, trong phim vì che giấu thân phận chân thực của Hòa giáo viên, đã nói hắn là một tiểu binh, thật ra thân phận thực của hắn là phó tướng của Hà Khả Cương."
"Thì ra là thế."
Chúng tướng không khỏi nghiêm nghị.
Đúng lúc này, một trinh sát chạy qua, hưng phấn hét lên: "Hòa giáo viên suất lĩnh dân đoàn chủ lực thôn Cao Gia đã đến rồi."
Mọi người mừng rỡ: "Tới rồi tới rồi! Từ sau khi xem [Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh], con mẹ nó ta rất muốn gặp Hòa giáo viên. Hiện tại rốt cuộc có thể gặp được rồi."
Chỉ thấy một đội quân xuất hiện từ xa, ngay cả cờ cũng không giương lên. Trình Húc vốn bản tính cẩn thận, tuyệt không muốn gây sự chú ý cho triều đình, cho nên quả thật biến mình hoàn toàn giống như một dân đoàn tình nguyện.
Đi tới trước mặt mọi người, câu đầu tiên của Trình Húc chính là: "Tuần phủ Sơn Tây Đái Quân Ân không hoài nghi chúng ta chứ?"
"Yên tâm!" Bạch Miêu nói: "Hắn tuyệt đối không ngờ được ngươi sẽ là phó tướng của Hà Khả Cương."
Trình Húc: "Cái gì?"
Lão Nam Phong: "Có thể tự tay thu thập Kiến Nô thêm lần nữa, trong lòng Hòa giáo viên khẳng định rất kích động đúng không? Cơ hội báo thù rửa hận cho Hà Khả Cương tướng quân tới rồi."
Trình Húc: "Gì nữa?"
Mọi người cùng nhau nói: "Hòa giáo viên không cần giả ngu, chúng tôi hiểu mà, tuyệt đối sẽ không nói việc này ra ngoài."