Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 815 - Chương 815: Ai Tới Cứu Lão Bách Tính

Chương 815: Ai tới cứu lão bách tính Chương 815: Ai tới cứu lão bách tính

Năm Sùng Trinh thứ bảy, Kiến Nô chia binh tứ lộ, đánh vào Tuyên Phủ, Đại Đồng.

"Không công thành trì, chỉ cướp bóc các thôn bảo."

Nói rõ không phải là tới thực hiện mục tiêu chiến lược gì, đơn thuần chỉ đi cướp.

Mà Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm hạ lệnh, ai mất thành trì liền bị xử tử.

Mệnh lệnh như vậy vừa đưa ra, quan địa phương nào còn ngu ngốc dẫn quân ra khỏi thành đi cứu lão bách tính ở nông thôn chứ?

Dù sao thì Kiến Nô lại không công thành, vậy ta chỉ cần không ra khỏi thành, thành trì sẽ không mất, sẽ không bị chém đầu. Về phần lão bách tính trong các thôn các bảo, ha ha, tự cầu phúc đi.

Kết quả, quan địa phương vừa làm như thế, càng làm cho Kiến Nô hiểu được: "A, họ không ra khỏi thành, vậy chúng ta đâu cần chỉ cướp đoạt nông thôn? Cũng có thể thử công thành mà, dù sao thì quân Minh cũng không tiếp viện lẫn nhau, tất cả thành trì này đều là cô thành."

Thế là, Kiến Nô bắt đầu công thành, trước tiên công Linh Khưu, tri huyện Linh Khưu Tưởng Bỉnh Thái mộ binh thủ vững, thủ bị Thế Kỳ, bả tổng Trần Ngạn Võ, Mã Như Trĩ, điển sử Trương Tiêu, giáo dụ Lộ Đăng Phủ, toàn bộ chết trận. Sau khi thành phá, tri huyện Tưởng Bỉnh Thái treo cổ tự vẫn, cả nhà tuẫn táng theo.

Đại Châu. . .

Tôn Truyền Đình suất lĩnh gia đinh binh của mình canh giữ trên tường thành, vẻ mặt buồn bã nhìn ra ngoài thành. Hắn rất muốn ra khỏi thành đánh với Kiến Nô, nhưng hắn cũng rất rõ ràng thực lực mình không đủ, chỉ bằng chút gia đinh nhà mình, làm gì có tư cách đánh với Kiến Nô?

Nếu không có sự ủng hộ của triều đình, chỉ bằng lực lượng của cá nhân hắn, chỉ là lấy trứng chọi đá.

Việc duy nhất hắn có thể làm chính là ra sức hỗ trợ tri châu Đại Châu, bảo vệ tốt thành Đại Châu.

Đúng lúc này, ngoài thành vang lên tiếng tranh cãi ồn ào, chỉ thấy đông đảo nạn dân đang đổ về phía thành Đại Châu. Chạy đằng trước toàn là nam thanh niên, mà phía sau họ rất xa là các người già và phụ nữ trẻ em đang chạy theo rất chậm...

Phía sau nữa chính là kỵ binh của Kiến Nô.

"Mở cửa thành, mau cho lão bách tính vào." Tôn Truyền Đình la lên.

Tri châu Đại Châu hơi do dự, liền nghe theo lời hắn: "Mở cửa thành."

Cửa thành mở, các nam thanh niên chạy nhanh nhất chui vào trong thành Đại Châu.

Thế nhưng, người già và phụ nữ trẻ em phía sau lại không được, họ chạy quá chậm, kỵ binh Kiến Nô lại tới quá nhanh, không mất bao lâu, hơn 1000 người đã bị kỵ binh Kiến Nô chặn đường.

Tri châu Đại Châu cắn răng, hét lớn: "Đóng cửa thành."

Tôn Truyền Đình khẩn trương: "Đừng đóng, chúng ta xông ra ngoài đánh đuổi kỵ binh Kiến Nô, cứu mọi người về."

Thế nhưng lần này, tri châu Đại Châu không còn nghe ý kiến của hắn nữa, vung tay lên: "Đóng cửa!"

Thủ binh cửa thành kéo cửa, ầm một tiếng, cửa thành đóng lại.

Ngoài thành chỉ còn vang lên tiếng khóc la của người già và phụ nữ trẻ em...

Người đã trốn vào trong thành thì leo lên tường thành, nhìn người không kịp chạy vào thành và khóc lớn...

Quân Minh thủ thành không dám bắn một mũi tên nào, rất sợ khơi dậy dã tính của Kiến Nô khiến chúng chạy tới công thành, tất cả đều trơ mắt mà nhìn.

Kỵ binh Kiến Nô huýt sáo, dương dương đắc ý, một đao một người, chém chết hết người già trong đám người, chỉ để lại nữ nhân và trẻ nhỏ, áp giải họ đi về hướng bắc. Đối với Kiến Nô mà nói, nữ nhân và trẻ nhỏ đại biểu cho sức sản xuất. Nhưng người già không có tác dụng, cho nên ngay cả tư cách làm tù binh người già cũng không có.

Tôn Truyền Đình nhìn mà hai mắt đỏ lòm, hét lên một tiếng, muốn chạy tới cướp trục kéo cửa thành.

Gia đinh của hắn từ hai bên xông qua, ôm chặt lấy Tôn Truyền Đình: "Lão gia không được, chúng ta không đủ chiến lực, không thể đi ra."

Tôn Truyền Đình tức giận gào lên: "Tổng binh Tuyên Đại, Trương Tông Hành đâu? Vì sao không đến cứu viện Đại Châu?"

Gia đinh: "Kiến Nô chia binh bốn lộ, Trương Tông Hành cùng lắm chỉ để ý được một lộ thôi."

Tôn Truyền Đình ngửa mặt lên trời khóc lớn: "Người đâu, ai tới cũng được, mau tới cứu lão bách tính." --

"Báo, Kiến Nô cướp huyện Thuần."

Thủ phủ Sơn Tây, Thái Nguyên.

Tuần phủ Sơn Tây Đái Quân Ân, đang ngồi trong đại đường, vẻ mặt lo lắng.

Gia đinh của hắn đang báo cáo: "Tại huyện Thuần Sơn Tây, kỵ binh Kiến Nô bắt hơn ngàn phụ nữ trẻ nhỏ, đi qua dưới thành Đại Châu, các tù binh nhìn người thân của mình trên thành, khóc lóc gọi nhau, quân Minh thủ vệ trên thành thì không dám bắn một mũi tên nào, trơ mắt nhìn quân Hậu Kim áp giải nữ nhân trẻ nhỏ nghênh ngang mà đi. Huyện Thuần bị chiếm, Kiến Nô trắng trợn bắt người cướp của, đem của cải cướp được chất đầy hơn 300 xe chuyển đi. Vài ngày sau đợi Kiến Nô đi rồi, quan địa phương huyện Thuần mới chui ra từ chỗ trốn, báo cáo với triều đình, vinh quang thu hồi lại thành này. . ."

Đái Quân Ân cười nhạt: "Vinh quang thu hồi lại thành? Đúng là vinh quang! Quá vinh quang."

Gia đinh: "Lão gia, chúng ta nên làm cái gì?"

Đái Quân Ân lắc đầu: "Còn có thể làm cái gì? Không thể làm gì! Tuyên Phủ Đại Đồng tự có tổng binh Tuyên Đại quản lý, tuần phủ Sơn Tây ta chỉ có thể nhìn, không thể nhúng tay, nếu như ta nhúng tay vào, chính là vượt giới, không khác tạo phản."

Nói đến đây, hắn lại thở dài một tiếng: "Lại nói, chút vệ sở binh trên tay ta, không có sức chiến đấu gì, phái đi hỗ trợ chẳng khác nào phái đi chịu chết."

Hắn đang nói đến đó, bên ngoài có một gia đinh chạy vào: "Lão gia, có thư của binh bị đạo Hà Đông Hình Hồng Lang đưa đến."

"A?" Đái Quân Ân: "Nói nghe xem."

Tín sứ vội vàng nói: "Hình Hồng Lang nói, các hương thân của đạo Hà Đông nghe nói Kiến Nô hoành hành Sơn Tây, người người đều căm phẫn. Các hương thân đã tự phát tổ chức dân đoàn, chuẩn bị hỏa súng lương thực, phái ra dân đoàn bắc thượng tiếp viện. Ít ngày nữa sẽ đi ngang qua phủ Thái Nguyên, báo cho lão gia biết."

Đái Quân Ân không khỏi ồ một tiếng.

Lúc trước hắn đi nhậm chức, dẫn theo thái giám Lam Tinh Dương từ trong cung đi đến đạo Hà Đông một chuyến, lúc đó đã khen không dứt miệng đối với việc Hình Hồng Lang trợ giúp lão bách tính, còn mắt nhắm mắt mở, giúp Hình Hồng Lang cùng qua mặt Lam công công.

Hiện tại biết được Hình Hồng Lang phái người bắc thượng tương trợ, hơn nữa chỉ dùng cách nói "dân đoàn do hương thân tổ chức", trong lòng cũng không khỏi cảm thán: "Ài, nói là dân đoàn, thật ra chắc là quân đội của bản thân Hình Hồng Lang thôi? Cô ấy là lưu khấu được chiêu an, trong tay binh nhiều tướng mạnh. Lấy ra một phần, ngụy trang thành dân đoàn bắc thượng đối kháng Kiến Nô, cũng có thể xem như diệu sách. Đã như vậy, đương nhiên lão phu không thể kéo chân sau của cô ấy."

Đái Quân Ân nói: "Truyền lệnh xuống, trạm kiểm soát các nơi của phủ Thái Nguyên, thả cho dân đoàn đi qua hết."

Mệnh lệnh này của hắn vừa truyền xuống, các bộ quan binh đóng tại phụ cận Thái Nguyên tự nhiên đều mắt mù, tai điếc, không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì, chỉ coi như thật sự có một nhóm dân đoàn bắc thượng, mà không phải quân của Hình Hồng Lang.

Dân đoàn thôn Cao Gia không chịu trở ngại chút nào, một đường hướng bắc.

Không mất mấy ngày, đã đi qua phủ thành Thái Nguyên.

Đái Quân Ân đứng trên tường thành Thái Nguyên, yên lặng nhìn một vạn dân đoàn thôn Cao Gia đi qua bên cạnh thành Thái Nguyên...

Một gia đinh thấp giọng nói: "Lão gia, thủ hạ của Hình Hồng Lang này càng ngày càng nhiều, ít nhất cũng phải một vạn đại quân ở đây, hơn nữa y giáp sáng bóng, trang bị hoàn mỹ, nếu như tạo phản, vậy thì nguy mất."

Đái Quân Ân thấp giọng mắng: "Mấy lời này không được nói, cũng đừng nghĩ. Chúng ta không phát hiện gì hết, cũng không biết gì hết."
Bình Luận (0)
Comment