Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 816 - Chương 816: Cách Nghĩ Giải Quyết Thám Báo

Chương 816: Cách nghĩ giải quyết thám báo Chương 816: Cách nghĩ giải quyết thám báo

"Kiến Nô tới rồi, Kiến Nô lại tới rồi!"

Phủ đệ tri châu Đại Châu, gia đinh thất kinh la lên.

Tri châu Đại Châu mặc một bộ trung y màu xanh nhạt, mơ màng bò dậy khỏi giường, tức giận mắng: "Lại tới thì sao? Lần trước không phải cũng tới rồi? Nhưng chúng ta là châu thành, không phải là huyện thành, Kiến Nô sẽ không cường công."

"Không, lần này chúng cũng không phải dự định đi vòng qua thành, chúng mang theo binh khí công thành, muốn tới công thành."

Gia đinh la lên, tri châu Đại Châu sợ quá tỉnh cả ngủ: "Cái gì?"

Hắn vội vàng mặc giáp, vội vã chạy lên trên tường thành.

Quan văn khoác thêm trọng giáp, ngay cả bước đi cũng trở ngại, vừa đi vừa thở, đợi đến khi hắn chạy lên tường thành, mới phát hiện Tôn Truyền Đình đã đến trước hắn một bước, trên người cũng khoác trọng giáp, nhưng Tôn Truyền Đình lại không có vẻ mệt mỏi, vẫn khí vũ hiên ngang.

Hắn đã và đang chỉ huy gia đinh và dân đoàn của mình đứng sẵn sàng ở các vị trí quan trọng trên tường thành, chuẩn bị thủ thành tác chiến rồi.

Tri châu Đại Châu so sánh với Tôn Truyền Đình có vẻ chả có chút tác dụng gì.

"A, Tôn tiên sinh, tình huống thế nào rồi?" Tri châu vừa lên liền hỏi một câu vớ vẩn.

Tôn Truyền Đình rất không vui, chỉ ra ngoài thành.

Tri châu nhìn ra bên ngoài, tức thì hít một hơi lạnh, chỉ thấy ngoài thành rất đông quân Kiến Nô đã xếp hàng dài. Hai cánh là kỵ binh Kiến Nô và kỵ binh Mông Cổ, chính giữa là lượng lớn bộ binh.

Trang bị của những bộ binh này còn không kém, mỗi người y giáp sáng bóng, cờ giương lên đủ mọi màu sắc.

Quả thực là quá dọa người!

Cũng may ở đây là Tuyên Đại, không phải là đông bắc.

Kiến Nô cũng không ngàn dặm xa xôi vận chuyển đại pháo của chúng tới đây dùng, binh khí công thành chuẩn bị bên ngoài thành toàn là thang mây và đài cao tạm thời chặt cây làm thành, coi như tương đối lạc hậu.

Tri châu bị doạ cho chết khiếp: "Có lầm không vậy? Ngay cả binh khí công thành chúng cũng làm xong rồi? Trong tấu không phải nói, Kiến Nô không công thành, chỉ cướp nông thôn sao?"

Tôn Truyền Đình tức: "Tri châu đại nhân, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, Kiến Nô nhìn thấy Đại Minh chúng ta nhu nhược như vậy, vốn không dự định công thành cũng sẽ đổi sang muốn công thành! Đạo lý này cũng không hiểu sao? Nếu giữa các thành trì tiếp tục quét tuyết trước cửa, vậy Kiến Nô sẽ càng thêm được đằng chân lân đằng đầu, từ từ công phá từng thành trì một."

Tri châu luống cuống: "Vậy phải làm sao đây? Làm sao đây?"

Tôn Truyền Đình: "Liều mạng, còn có thể làm cái gì?"

"Tiến công rồi...Kiến Nô bắt đầu tiến công rồi..."

Chỉ nghe tiếng trống trận vang lên, đại quân Kiến Nô ngoài thành bắt đầu chậm rãi ép về phía thành Đại Châu.

"Bắn cung!"

"Máy ném đá."

Tôn Truyền Đình chả buồn thổ tào tri châu, vội vàng toàn tâm toàn ý tập trung vào trong chiến đấu. . . --

Dân đoàn thôn Cao Gia đang cấp tốc hướng bắc.

Đèn Khổng Minh bay rất cao, dùng một cây sợi dây quấn trên cổ tay Cao Sơ Ngũ, theo đại đội ngũ bay về phía trước.

Người máy Thiên Tôn số 3 mẫu sản xuất hàng loạt cau mày: "Kiến Nô đang đánh thành Đại Châu."

Những lời này doạ cho mọi người giật mình.

Lão Nam Phong: "Kiến Nô điên rồi sao? Không hiểu sao đi đánh một châu thành! Đánh hạ lại không có khả năng thủ, không hề có ý nghĩa chiến lược."

Lý Đạo Huyền: "Chắc là quân Minh quá nhu nhược, đã làm Kiến Nô lớn gan hơn, đánh huyện thành cướp đoạt đã không thể thỏa mãn khẩu vị của chúng, liền muốn đánh hạ thành Đại Châu, cướp sạch toàn bộ của cải trong thành."

Mọi người: ". . ."

Trình Húc: "Chúng ta cách Đại Châu không xa, vừa lúc có thể tiếp viện Đại Châu."

Lý Đạo Huyền: "Ừ!"

Y đáp lại một tiếng, tầm nhìn chuyển lên trên đèn Khổng Minh, lại đột nhiên phát hiện, trên bình nguyên phía trước có vài lính trinh sát của Kiến Nô đang lượn quanh.

"Phía trước năm dặm, có lính trinh sát của Kiến Nô!" Lý Đạo Huyền: "Trên đường chúng ta qua tiếp viện Đại Châu sẽ bị những trinh sát phát hiện, chúng sẽ tranh trước một bước phi ngựa trở lại báo cáo, Kiến Nô liền biết chúng ta tới."

Vừa nghe nói thế mấy vị tướng quân lĩnh quân đều hiểu ngay: "Khi chúng ta đi tiếp viện, nếu có thể đánh Kiến Nô xuất kì bất ý, mới có thể đạt được chiến quả tốt hơn."

Lão Nam Phong: "Mạt tướng sẽ đích thân dẫn người đi, xem có thể thủ tiêu trinh sát được không."

"Ta cũng đi." Lý Đạo Huyền lên tiếng.

"Ơ, Thiên Tôn cũng muốn đi?" Lão Nam Phong tỏ ra xấu hổ: "Pháp thân của ngài quá nặng...Chiến mã đèo ngài là không chạy nhanh được."

Lý Đạo Huyền cương cân thiết cốt, cánh tay còn là ống pháo, thể trọng đó...

"Không sao, ta không cưỡi ngựa."

Nói xong, Lý Đạo Huyền ngồi xổm xuống, lột ra lớp silicon trên chân, từ bên trong nhảy ra hai cái bánh xe.

Chúng tướng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người máy Thiên Tôn số 3 trượt bánh xe, cũng không khỏi ngẩn ra: "Trên chân Thiên Tôn lại còn có cả bánh xe?"

Lý Đạo Huyền cười hì hì, lấy ra kỹ thuật trượt patin luyện từ năm sáu tuổi tiểu học, tiêu sái trượt về phía trước...

Bánh xe va phải một hòn đá nhỏ, ngã sấp mặt.

Chúng tướng: ". . ."

Phải thôi, trượt patin trên mặt đất không bằng phẳng tại cổ đại vốn không thể nào chơi bình thường được.

Ngay khi chúng tướng ngẩn người, liền thấy Thiên Tôn đang quỳ trên mặt đất lại lột ra hai lớp silicon trên người tại vị trí vai và phần eo, bốn cái bánh xe thò ra, trên bánh xe còn bao một lớp cao xu.

Thoáng cái, Thiên Tôn liền từ trạng thái trượt patin hai bánh biến thành trạng thái bốn bánh chạm đất.

Chúng tướng: "Ôi?"

Lý Đạo Huyền cũng không chơi trượt patin nữa, chơi Vật Lý tại cổ đại quá khó khăn, vẫn là chơi huyền học vậy...

Nó biến chuyển động của cơ thể thành chuyển động của huyền học!

Bốn bánh xe, dưới tình huống không có động cơ kéo lại xoay tròn, kéo theo y xông về phía trước thật nhanh.

Chúng tướng bội phục sát đất: "Tiên pháp của Thiên Tôn, thật sự khiến người xem thán phục."

Trình Húc: "Lão Nam Phong, ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Không phải ngươi nói muốn muốn đích thân đi thu thập thám báo của quân địch sao?"

Lão Nam Phong bừng tỉnh: "Ui trời!"

Hắn vội đánh ngựa chạy về phía trước, miệng hét lên: "Thiên Tôn chờ ta!"

Các thám báo biên quân cũ dưới trướng Lão Nam Phong lập tức có vài kỵ đuổi theo, làm thành một đội ngũ rời rạc chạy về hướng bắc.

Lý Đạo Huyền "chạy" về hướng bắc một đoạn, rất nhanh liền chui vào một bụi cỏ cao lớn.Y khác với kỵ binh, kỵ binh rất cao, mục tiêu lớn, người khác từ xa đã có thể thấy được kỵ binh, nhưng Lý Đạo Huyền nằm sắt mặt đất mà "chạy", lại rất thấp, chỉ cần tận lực chui vào trong bụi cỏ cao lớn, người từ xa rất khó thấy được y.

Đám Lão Nam Phong đảo mắt đã không tìm thấy Thiên Tôn rồi.

Hắn biết khẳng định Thiên Tôn có an bài khác, cũng sẽ không tận lực đi tìm, trước tiên hoàn thành sứ mệnh của mình, cưỡi khoái mã, chạy như điên về phía trước...

Rất nhanh, đã có thể nhìn thấy thám báo Kiến Nô trên bình nguyên phía trước rồi!

Thám báo Kiến Nô cũng lập tức phát hiện ra "thám báo Quân Minh", hai bên cách rất xa, liếc nhau một cái, bắt đầu tính ra chiến lực đôi bên.

Thám báo Kiến Nô mười kỵ, "thám báo quân Minh" sáu kỵ.

Thám báo Kiến Nô không dự định trốn nữa: "Giết chết thám báo đối phương, chúng ta mới có thể tra xét được phía sau rốt cuộc có bao nhiêu quân Minh tới."

"Hú hú, lên!"

Thám báo Kiến Nô phóng ngựa xông qua.
Bình Luận (0)
Comment