Chương 817: Thám báo chiến
Chương 817: Thám báo chiến
Thám báo chiến chính thức mở màn.
Giao chiến giữa thám báo và thám báo là một khâu quan trọng nhất để mở rộng vòng trinh sát của bên ta, và thu hẹp vòng trinh sát của bên địch, thám báo bên nào mạnh, tầm nhìn bên đó sẽ lớn.
Mà thám báo của Kiến Nô vẫn luôn không kém gì quân Minh. Dưới tình huống nhân số còn chiếm ưu thế, thám báo Kiến Nô không hề cảm thấy mình thất bại.
Hai bên nhanh chóng tiếp cận.
Một biên quân Cố Nguyên chuẩn bị lấy ra súng kỵ binh, Lão Nam Phong lại ra lệnh: "Đừng dùng súng, sẽ làm chúng sợ hãi bỏ chạy, đợi tới gần rồi giết."
Biên quân kia hội ý, không lấy súng ra nữa, mà là lấy ra Khai Nguyên cung.
Đôi bên nhanh chóng tiếp cận khoảng cách một mũi tên.
Lão Nam Phong ra tay trước, vèo một tiễn bắn thẳng vào mặt thám báo Kiến Nô.
Lại thấy thám báo kia một chiêu nép bên hông ngựa, dễ dàng né tránh mũi tên, tiếp theo lộn người ngồi trở lại trên lưng ngựa, vèo một tiễn bắn trả.
Động tác né tránh của Lão Nam Phong cũng sẽ không đẹp mắt như vậy, hắn có vẻ càng hoảng sợ hơn, lúng túng trốn qua bên cạnh, động tác có phần chậm chạp, rõ ràng đã chậm nửa nhịp. Mũi tên của thám báo Kiến Nô phập một tiếng bắn trúng ngực hắn.
Lão Nam Phong kêu thảm một tiếng, gục trên lưng ngựa. . .
Chiến mã đèo "thi thể" của hắn, tiếp tục chạy không dừng vó về phía trước.
Thám báo Kiến Nô cười ha ha: "Thám báo người Hán yếu như sên, cũng dám chơi bắn tên với ta."
Cùng lúc đó, chín kỵ thám báo khác cũng đang bắn cung vào năm thám báo biên quân Cố Nguyên còn lại, năm tên biên quân gian nan tránh mũi tên, còn hét lên giận dữ đầy bi phẫn: "Nam Phong ca...Nam Phong ca..."
Thám báo Kiến Nô cười ha ha.
Lúc này chiến mã đèo "thi thể" của Lão Nam Phong đã chạy tới trước mặt thám báo Kiến Nô.
Một thám báo Kiến Nô đưa tay kéo dây cương, muốn "thu lấy" con chiến mã này.
Trong nháy mắt khi hắn đưa tay ra, "thi thể" trên lưng ngựa đột nhiên ngồi dậy, vung loan đao, "phập", chặt xuống cánh tay vươn ra của thám báo Kiến Nô.
Thám báo Kiến Nô hét thảm một tiếng, chỗ tay cụt máu phun xối xả.
Lão Nam Phong cười to "ha ha" một tiếng, đao quang loé lên, trực tiếp chặt lên cổ thám báo Kiến Nô, một cái đầu bay lên cao một thước. Cái đầu vừa lăn còn vừa phun máu, bắn đầy lên mặt Lão Nam Phong.
Lão Nam Phong nhếch miệng cười, trên khuôn mặt màu đỏ lộ ra hàm răng trắng, thoạt nhìn đặc biệt kinh khủng: "Công đầu của trận này lại thuộc về lão tử rồi, ha ha ha ha, Thiên Tôn lại sẽ thưởng lão tử một bộ phim nữa."
Hắn vừa làm như thế, cả người lẫn ngựa đã chạy tới chính giữa đội hình thám báo của Kiến Nô, trong nháy mắt biến thành trạng thái hiểm ác 1V9.
Nhưng Lão Nam Phong hoàn toàn không sợ hãi, lật đao quang trong tay, "cheng" một tiếng, ngăn cản mã đao của thám báo bên cạnh chém qua.
Hai ngựa giao nhau, trong nháy mắt kéo gần cự ly.
Phía sau vang lên tiếng dây cung, một thám báo Kiến Nô nhắm vào giữa lưng hắn, bắn tới một tên.
Lão Nam Phong lại không thèm để ý, thậm chí chả buồn tránh, mũi tên kia "cheng" một tiếng, bị áo giáp của hắn đỡ lấy.
Hắn quay đầu lại cười to: "Chơi cung tiễn với lão tử là không được! Phải chơi đao, ha ha ha ha."
Các thám báo Kiến Nô lúc này mới phát hiện, người này thoạt nhìn như một khinh kỵ, bên ngoài là một tầng bố y, thực tế phía dưới y phục là giáp, hơn nữa không phải giáp cấp bậc binh sĩ, là áo giáp tốt cấp bậc võ tướng.
"Ngao ngao ngao! Chém chết hắn."
Chín tên thám báo cùng nhau phóng ngựa xông tới...
"Ông!" Một tiếng dây cung từ xa vang lên, tên của thám báo biên quân Cố Nguyên đã tới, phập một tiếng, bắn trúng một thám báo Kiến Nô.
Thám báo kia bị đau, hét thảm một tiếng, dời sự chú ý.
Ngay khi hắn dời sự chú ý, Lão Nam Phong chợt xoay người, đao quang loé lên, lại chém đầu của người này bay lên trời.
"Nhìn đi đâu đấy? Đối thủ của ngươi là lão tử, ha ha ha ha."
"Cheng cheng!"
Hai đao va chạm, Lão Nam Phong lại chạy thoát khỏi vòng vây thám báo.
Lúc này, năm tên thám báo biên quân Cố Nguyên khác cũng đã tiếp cận.
Kiến Nô còn còn lại tám kỵ.
Tám đấu sáu!
Ưu thế tại Kiến Nô, thua thế nào?
Tám người này còn không muốn chạy trốn, la hét còn muốn đánh.
Lại thấy một thám báo biên quân Cố Nguyên đột nhiên tháo xuống một cây súng kỵ binh từ trên lưng.
Đám Kiến Nô ngẩn ra trong nháy mắt: "Hỏa súng?"
"Đoàng!"
Trong hoả súng kia vậy mà không phải chỉ nạp một viên đạn chì, mà là mấy viên đạn chì nhỏ, dùng giấy bao lại, khi bắn ra, đạn chì sẽ tản ra bay tứ tung.
Tầm bắn của thứ này quá gần, đối với bộ đội súng trường của thôn Cao Gia thì tác dụng không lớn, nhưng dùng để vũ trang cho kỵ binh thì hiệu quả thật đúng là không tệ, kỵ binh có thể dễ dàng xông tới rất gần quân địch rồi mới nổ súng.
Một súng này bắn ra, thám báo Kiến Nô trong nháy mắt đã bị bắn thành cái rổ. Trước mặt và trước ngực, không biết bị bắn bao nhiêu phát đạn chì. Trên người chảy máu nhiều chỗ, không kịp rên lấy một tiếng, cả chiến mã cũng bị bắn đạn vào mặt, ngã xuống.
Cả người lẫn ngựa ngã xuống đất làm bụi bay mù mịt.
Lão Nam Phong chậc một tiếng nói: "Ngay cả ngựa cũng bắn chết, súng này không thể dùng! Quá lãng con mẹ nó phí. Chiến mã của quân địch phải nên đoạt lấy..."
Hắn còn chưa nói hết câu, hai mã đao của Kiến Nô đã chém đến trước mặt.
Lão Nam Phong ngăn trái đỡ phải, hóa giải hai đao này, ba con ngựa lại sượt qua nhau, phải đi một vòng tròn mới có thể trở lại giao thủ.
Trong nháy mắt sượt qua nhau, Lão Nam Phong cũng rút ra súng kỵ binh của mình, không cần ngắm, trở tay bắn về phía sau.
"Đoàng!"
Phía sau lưng một thám báo Kiến Nô bị bắn thành cái sàng...Nhưng con ngựa này bị trúng đạn vào mông nên không ngã xuống, nó kêu lên thảm thiết, mang theo thi thể của thám báo Kiến Nô kia chạy như điên về phía trước.
Lão Nam Phong cười ha ha: "Quá tuyệt vời, trong chớp mắt bắn cho quân địch toàn là lỗ, con mẹ nó ta rất thích loại vũ khí này."
Bộ hạ la lên: "Nam Phong ca, vừa rồi ngươi còn nói súng này không thể dùng mà, sẽ bắn chết ngựa."
Lão Nam Phong: "Ta có nói qua sao?"
Bộ hạ: "Có!"
Lão Nam Phong: "Con mẹ nó ta chưa từng nói qua."
Trong nháy mắt, thám báo Kiến Nô chỉ còn lại sáu kỵ.
Hiện tại là 6V6!
Ưu thế không ở ta.
Thám báo Kiến Nô tâm sinh sợ hãi.
Đội trưởng dẫn đầu hét lên: "Lui, trở lại thông báo cho quân công thành có viện quân của quân Minh tới. Chúng có hoả khí kỳ lạ, bảo đội công thành sớm đề phòng."
Sáu kỵ còn lại lập tức tản ra sáu hướng, phân tán chạy trốn.
"Đuổi theo!"
Lão Nam Phong phóng ngựa đuổi theo một trong số đó.
Năm kỵ còn lại cũng vội vàng lựa chọn một thám báo quân địch và đuổi theo.
Thám báo chiến chính là như vậy, đánh đánh một hồi sẽ biến thành một đuổi một chạy, bởi vì thám báo không cần liều mạng với quân địch, mang tình báo về mới là công việc quan trọng nhất.
"Ở lại cho lão tử."
Lão Nam Phong kéo cung cài tên, một tên bắn trúng giữa cổ người kia, tiễn pháp tinh chuẩn, khiến người xem thán phục.
Bên kia, vài tiếng "đoàng đoàng đoàng" vang lên, súng kỵ binh trong tay thám báo biên quân Cố Nguyên vang lên, thám báo Kiến Nô đang chạy trốn liền ngã xuống ngựa.
Chỉ còn lại một kỵ cuối cùng, còn đang chạy như điên về phía trước...
Thám báo biên quân Cố Nguyên đuổi theo phía sau hắn đã dùng hoả súng trước đó rồi, hiện tại không kịp nạp đạn, mã thuật lại không bằng đối phương, mắt thấy sẽ để hắn chạy thoát.