Chương 820: Thuộc làu
Chương 820: Thuộc làu
Người máy Thiên Tôn số 3 đứng phía sau Trình Húc cách một bước, nhìn Tôn Truyền Đình vẽ tới vẽ lui trên bản đồ, chẳng mấy chốc, hắn đã phân tích rõ ràng địa hình phụ cận Tuyên Phủ và Đại Đồng, phân bố quân Minh, và hướng đi của bốn lộ đại quân Kiến Nô.
Lại thêm các trạm kiểm soát, thành bảo quan trọng, đường nào có thể hành quân, đường nào không thể hành quân, chỗ nào có lão bách tính cần cứu viện, chỗ nào không có lão bách tính không cần quan tâm. . .
Một đống các thứ được bày ra...
Lý Đạo Huyền không khỏi thầm nghĩ: Người này thật đúng là "biên sự bách hiểu sinh", thu hoạch mấy thứ này từ chỗ hắn, còn nhanh hơn so với ta bay lên trời rồi nhìn xuống.
Tôn Truyền Đình nói cả buổi, cuối cùng sờ tay vào ngực, lấy ra một sấp giấy dày rồi đưa vào tay Trình Húc: "Hòa giáo viên, đây là [Địch tình tất hữu hư khiếp chi xử sơ] do tại hạ viết, bên trong giảng giải tường tận nhược điểm của Kiến Nô, nếu ngươi có thời gian có thể xem qua."
Trình Húc nhận lấy, lật sơ qua, không khỏi bội phục sát đất.
Gã quay sang nhìn người máy Thiên Tôn số 3, Thiên Tôn gật đầu.
Trình Húc liền xoay người nói với một hậu cần binh: "An bài một số người, sao chép ra vài phần [Địch tình tất hữu hư khiếp chi xử sơ] của Tôn tiên sinh, rồi phát cho các tướng lĩnh trên bách hộ trong dân đoàn, phải cho tất cả mọi người học thuộc làu phần tài liệu này."
Cao Sơ Ngũ bên cạnh thất kinh: "Ngược lưng? Cái này...thẳng lưng ta còn làm không được, ngược lưng sao mà làm?"
Trình Húc dở khóc dở cười: "Đảo bối như lưu là tính từ! Không phải thật sự muốn ngươi ngược lưng." (Đảo bối là ngược lưng, cũng là học thuộc)
Cao Sơ Ngũ: "Vậy là ra thì!"
Trình Húc: "?"
Cao Sơ Ngũ: "Ta đang thử đảo ngược lời nói bình thường! Ha ha, thật ra căn bản không khó."
Trình Húc: "Phốc!"
Gã đã rất lâu không thấy Cao Sơ Ngũ rồi, lần này nhìn thấy, lại nghĩ đến nỗi sợ hãi bị tam ngốc thôn Cao Gia chi phối, không khỏi run rẩy cả người. Cũng may hiện tại nhị ngốc Trịnh Đại Ngưu đang đóng quân tại Vương Gia Xá, cùng Trần thiên hộ và Tạo Oanh cùng nhau "thẩm thấu" Bắc Nguyên.
Mà tam ngốc Bát Địa Thỏ, hình như hiện tại đang ở huyện Sơn Dương, tổ chức doanh Cải Tạo tại núi Thiên Trụ.
Tam ngốc chỉ tới một ngốc, vẫn còn trong phạm vi có thể tiếp nhận của Trình Húc.
Nếu như tam ngốc tề tụ, tinh thần của Trình Húc sẽ phải trải qua cấu xé mỗi ngày.
"Phía bắc chính là nơi đóng quân của quan binh Tuyên Phủ Đại Đồng." Trình Húc quay sang Tôn Truyền Đình nói: "Dân đoàn dã lộ tử như chúng tôi, không thích hợp bày chủ doanh cùng một chỗ với quan binh. Không bằng, chúng ta liền lấy Đại Châu làm đại bản doanh, sau đó chia binh tác chiến."
Tôn Truyền Đình gật đầu: "Đại Châu trấn giữ Nhạn Môn Quan, chủ doanh đóng ở nơi này thì quả thật rất tốt, có điều...tại hạ chỉ là một hương thân, hiện tại trong người cũng không có quan chức, không thể làm chủ việc này được."
Trình Húc: "Việc này ai quyết định?"
Tôn Truyền Đình: "Tri châu Đại Châu."
Hai người nói xong cùng quay đầu lại, liền thấy một đội quan binh đang đào hố ở ngoài thành, chuẩn bị chôn quan tài của tri châu.
Trình Húc: "Quan viên khác đâu?"
Tôn Truyền Đình xấu hổ nói: "Chết trận hết rồi."
Trình Húc: "Được rồi, đã chết hết. Vậy theo lý nên do bảo giáp bản địa, dân đoàn tự trị, Tôn tiên sinh có lẽ chính là bảo giáp trưởng lớn nhất ở đây đúng không?"
Tôn Truyền Đình đúng là bảo giáp trưởng của Đại Châu, chỗ nào không có quan, hắn chính là quan, vậy thì không có vấn đề gì rồi. Dân đoàn thôn Cao Gia liền lấy Đại Châu làm ban chỉ huy tiền tuyến, trú đóng ở đây.
Thành Đại Châu nho nhỏ dài rộng đều hai dặm, bên trong vốn có không ít cư dân, khi Kiến Nô tới, lại có thêm rất nhiều nạn dân từ các huyện thành chung quanh trốn vào, hiện tại lại thêm một vạn dân đoàn, quả nhiên nhét chật cứng cả một thành trì nho nhỏ, khó mà nhét thêm được nữa.
Tôn Truyền Đình nhượng ra dinh thự trong huyện thành của mình để dân đoàn vào ở. Nhưng chút không gian đó hoàn toàn không đủ, lại đi liên lạc với các phú thương đại hộ trong thành, bảo họ lấy nhà của mình ra để sử dụng làm binh doanh.
Những phú thương đại hộ này có phần không muốn, rất sợ quân đội tiến vào sẽ cướp đoạt của cải trong nhà, hoặc là phi lễ với nữ quyến trong nhà.
Thế nhưng rất nhanh họ liền phát hiện, các binh sĩ dân đoàn rất giữ quy củ, hiểu lễ phép, vào ở trong phòng khách của những nhà đại hộ này đều quy củ, không tuỳ ý đụng vào bất cứ đồ đạc nào trong phòng.
Mà các binh sĩ không ở trong phòng khách thì tự mình lấy ra trướng bồng, dựng ở trong hoa viên, thành thật, quy củ ở trong trướng bồng, khi không cần thiết, thậm chí không ra khỏi trướng bồng, hoàn toàn không có hành động nào quấy nhiễu dân.
Các phú thương đại hộ trong thành không khỏi thầm than: đội dân đoàn này thật là tốt.
Ban đêm cùng ngày, Tôn Truyền Đình triệu tập toàn bộ phú thương đại hộ trong thành Đại Châu lại để họp.
"Chư vị!" Tôn Truyền Đình chắp tay: "Thành Đại Châu suýt nữa bị Kiến Nô phá, chúng ta thiếu chút nữa đã đi gặp diêm vương gia, may mà Thiết Điểu Phi tổ chức đông đảo Tấn thương bỏ tiền, chiêu mộ dân đoàn đến đây tiếp viện, cuối cùng cũng ổn định được Đại Châu của chúng ta. Tính mệnh thân gia của các vị, đều là được những dân đoàn này cứu."
Các phú thương đại hộ cũng không có dị nghị gì đối với lời này, ôm quyền nói: "Đúng vậy, thật sự là nhờ có họ, bằng không thì cả nhà ta đã chết hết rồi."
Tôn Truyền Đình: "Những binh sĩ dân đoàn này đường xa mà đến, trú đóng ở Đại Châu, coi như là đang bảo vệ chúng ta. Thân sĩ bản địa chúng ta cũng nên có chút biểu thị mới được. Tại hạ đề nghị, mỗi nhà bỏ ra chút tiền bạc lương thực, ủng hộ dân đoàn tác chiến. . ."
Lời này cũng không ai phản đối, các phú thương đồng thời ôm quyền: "Nên như vậy."
Họ đang định thương lượng, mỗi nhà bỏ ra bao nhiêu.
Đúng lúc này, một gia đinh Tôn gia từ bên ngoài chạy vào: "Lão gia, trên quan đạo phía nam thành Đại Châu, có một đội vận tải đang đi tới, rất nhiều xe ngựa, lượng lớn vật tư, trời ơi, rất nhiều."
Tôn Truyền Đình: "? ? ?"
Các phú thương: "? ? ?"
Mọi người vội vàng ra ngoài phòng họp, chạy lên trên tường thành nam quan sát, chỉ thấy trên quan đạo xe ngựa liên miên vài dặm, trên mỗi chiếc xe đều chất đầy hàng hoá, quanh co đi tới, rất nhanh đã đến cửa thành Đại Châu.
Trình Húc đã chờ sẵn ở chỗ này, nhìn thấy đám người Truyền Đình tới liền cười chắp tay: "Tôn tiên sinh, các vị Đại Châu, chê cười rồi, đây là đội vận tải của chúng tôi đã tới."
Tôn Truyền Đình kinh ngạc: "Thì ra, các ngươi còn có đội ngũ hậu cần? Bên ta còn đang chuẩn bị mọi người đóng góp tiền lương thực nữa chứ."
Trình Húc cười ha ha: "Hảo ý của các vị, chúng tôi xin tâm lĩnh. Có điều, chúng tôi khác với những quan binh và thôn binh các người tiếp xúc qua trước đây, chúng tôi có hệ thống hậu cần của mình, sẽ không làm phiền các vị."
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đầu tiên của đội vận tải đã đến cửa thành.
Tôn Truyền Đình vội vàng hạ lệnh mở cửa, một người khí tức thoạt nhìn tuyệt không giống như đại đầu binh, mà như một văn viên tiểu lại đi vào thành, hành lễ với Trình Húc một cái, hai tay đưa lên một trang giấy: "Đội trưởng hậu cần Gia Cát Vương Thiện, đến đây báo cáo, lần này do ta phụ trách áp giải một trăm xe vật tư, hiện đã thành công đưa đến nơi, ở đây là danh sách vật tư, xin Hòa giáo viên xem qua và ký tên."