Chương 821: Con tin tới
Chương 821: Con tin tới
Tôn Truyền Đình ở bên cạnh hiếu kỳ đứng xem, chỉ thấy Trình Húc phái người nghiêm túc kiểm kê một trăm xe vật tư, mỗi chiếc xe đều kéo tấm vải dầu ra kiểm tra tỉ mỉ, rất sợ có sai sót, sau đó mới ký tên lên giấy, in giấu vân tay.
Tôn Truyền Đình không khỏi hiếu kỳ mà hỏi: "Hòa giáo viên, vật tư của các ngươi còn có nghi thức giao nhận long trọng như thế sao? Là phải chịu trách nhiệm báo cáo với ai sao?"
Hòa giáo viên cười: "Đương nhiên là báo cáo với các Tấn thương ở phía sau ủng hộ chúng tôi rồi, họ bỏ tiền ra ủng hộ chúng ta đánh trận, tiền phải xài trên lưỡi đao, cũng không thể xài lung tung được, cho nên mỗi chiếc xe vật tư đều phải ghi lại rõ ràng, giao nhận rõ ràng, để tránh bị người khác nửa đường tham lam lấy đi."
Nghe nói vậy Tôn Truyền Đình liền đỏ cả mặt, thầm nghĩ: người ta dã lộ tử làm ra dân đoàn, giao nhận vật tư còn rõ ràng minh bạch hơn cả quan binh triều đình, quan binh phải nên học theo.
Nghĩ tới đây, Tôn Truyền Đình đột nhiên có ý nghĩ: "Cầm văn phòng tứ bảo tới đây."
Gia đinh của hắn vội vàng cầm đồ tới, Tôn Truyền Đình nghĩ nghĩ, đề bút, xoát xoát viết [Hậu cần vận thâu lý ứng quy phạm sơ].
Tôn Truyền Đình đang viết văn ở trên tường thành, các phú thương đại hộ khác thì đem ánh mắt ngạc nhiên đi xung quanh đội vận tải của thôn Cao Gia.
Chỉ thấy tấm vải che của chiếc xe đầu tiên được giở lên, bên trong toàn là hỏa súng.
Trình Húc cầm lấy một cây hỏa súng, kiểm tra một chút, sau đó đưa về phía sau, một thân binh tiếp nhận hỏa súng, miệng hô to: "Lý Lão Lục, hỏa súng của ngươi không phải tạc nòng rồi sao? Tới nhận một cây mới."
Lý Lão Lục được gọi tên lập tức hớt hải chạy tới, trên tay còn đang băng bó, trên vải có máu, xem ra là bị hỏa súng tạc nòng làm bị thương. Hắn nhận lấy hỏa súng mới, vui mừng ra mặt: "Hì, giờ ta lại có hỏa súng dùng rồi."
Trình Húc cười nói: "Ngươi bởi vì tạc nòng bị thương, quả thật rất đáng thương. Cho nên lần này hỏa súng cho ngươi là hỏa súng rèn, xác suất tạc nòng rất thấp, dùng phải quý trọng."
Lý Lão Lục mừng rỡ: "Súng rèn? Oa, hàng cao cấp!"
Hắn cầm hỏa súng, rất vui sướng đi tới bên tường thành và ngồi xổm xuống, lấy tay xoa xoa nhiều lần lên ống súng, yêu mến đến nỗi thiếu chút nữa nhận hỏa súng này làm con nuôi.
Các phú thương đại hộ thấy cảnh này thì thầm nghĩ: đội dân đoàn này, lấy thực lực của bọn ta thật đúng là không cung cấp nổi. Chúng ta nhiều lắm chỉ có thể cung cấp mấy loại cho thôn binh bình thường như thương tre, mộc thuẫn, tú đao, khinh cung. Dân đoàn cầm hỏa súng chơi như thế này, tài lực của bọn ta thì tính cái khỉ gì?
Rất nhanh, các binh sĩ có hỏa súng bị tạc nòng, hoặc là hư hao đều được đổi mới, hỏa súng hư bị thay thế thì ném lên xe, giao cho đội trưởng hậu cần Gia Cát Vương Thiện. . .
Tiếp theo vải dầu trên xe phía sau được giở lên, bên trong toàn là đạn bao giấy, các đội trưởng bắt đầu đi lĩnh một phần, lại đi phân phát cho bộ hạ của mình.
Tiếp nữa là hỏa dược và đạn pháo khai hoa, Pháo Binh doanh rất vui sướng đi nhận tiếp tế.
Đợi đến khi quân bị được bổ sung xong, phía sau chính là lương thực rồi.
Lượng lớn xe lương, một chiếc tiếp một chiếc được giở vải che lên, mỗi binh sĩ được phát khẩu phần lương thực cho vài ngày...
Phát xong, còn dư lại mấy chục xe.
Trình Húc quay đầu, nhìn thoáng qua người máy Thiên Tôn số 3, Thiên Tôn lặng lẽ gật đầu.
Trình Húc lập tức gân cổ la to: "Tôn tiên sinh!"
Tôn Truyền Đình đang chổng mông viết [Hậu cần vận thâu lý ứng quy phạm sơ], nghe gã gọi, vẻ mặt ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"
Trình Húc: "Trong thành Đại Châu này nạn dân không ít phải không?"
Truyền Đình thở dài một hơi: "Đúng vậy!"
Trình Húc: "Chỗ này có 20 xe lương, mời Tôn tiên sinh dùng để cứu tế nạn dân, thế nào?"
Vừa nói ra lời này, Tôn Truyền Đình thất kinh, các phú thương đại hộ bên cạnh cũng thất kinh.
Chỉ thấy qua quân đội cướp lương của lão bách tính, chưa thấy qua quân đội chia quân lương của mình cho lão bách tính, cái này...mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?
Tôn Truyền Đình hoang mang đến nỗi không thể nói chuyện, một lúc lâu chưa có phản ứng.
Trình Húc: "Tôn tiên sinh?"
"A!" Lúc này Tôn Truyền Đình mới bừng tỉnh: "Chuyện này, cứ giao cho tại hạ đi."
Trình Húc lườm hắn: "Vừa rồi Tôn tiên sinh cũng nhìn thấy, vật tư của quân ta đều phải ghi lại trong hồ sơ đến mỗi một cân, khi cứu tế nạn dân cũng đừng có để mất vật tư một cách không hiểu sao đó."
Nghe vậy Tôn Truyền Đình phấn chấn hẳn lên: "Yên tâm! Tôn mỗ tuyệt đối không thể tham mấy thứ này."
Trình Húc: "Không phải sợ ngươi tham, là sợ người của ngươi..."
Tôn Truyền Đình đã hiểu, giơ lên bài văn đã viết được một nửa, nghiêm trang nói: "Tại hạ vừa lúc đem thứ này thực tiễn."
Trình Húc cười ôm quyền, không nói thêm nữa.
Vật tư tiếp tế đúng nơi, các đơn vị sẽ phải bắt đầu chia binh hành động...
Dựa theo quy hoạch của Tôn Truyền Đình, Trình Húc tọa trấn Đại Châu, ở giữa phối hợp tác chiến. Cao Sơ Ngũ tọa trấn Nhạn Môn Quan, phòng ngừa lưu khấu nhập quan làm hại bách tính Trung Nguyên. Bạch Miêu và Vương Nhị xuất binh Vạn Toàn tả vệ, Lão Nam Phong xuất binh Thượng Phương bảo.
Dân đoàn Thôn Cao Gia tựa như mấy mũi tên, từ thành Đại Châu khuếch tán ra xung quanh.
Về phần Tử Kinh Quan mà Tôn Truyền Đình đề xuất muốn thủ, bởi cách nơi đây quá xa, dân đoàn thôn Cao Gia liền không để ý đến, chỉ có thể đợi tổng đốc Tuyên Đại Trương Tông Hành đi an bài --
Ngay khi dân đoàn thôn Cao Gia đang bố phòng tại Đại Châu...
Có hai mẹ con ăn mặc y phục bằng da thú bị kỵ binh của thôn Cao Gia áp giải đến bản thôn thôn Cao Gia.
Hai mẹ con này chính là vợ cả An Cát Nhạc và con cả Triết Bố của tộc trưởng bộ lạc Ô Thẩm.
Họ bị Trần Thiên Hộ "hung ác tàn nhẫn", "thủ đoạn độc ác vô tình" bắt về làm con tin.
Khi Trần Thiên Hộ bắt họ đi, làm ra bộ mặt kinh khủng đó làm cho hai mẹ con đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi, mỗi khi nhớ tới, cả người run lên.
An Cát Nhạc trong tiếng Mông Cổ có ý là thiên sứ.
Khi còn trẻ nàng cũng là mỹ nữ đỉnh cấp nổi tiếng, hiện tại mặc dù tuổi đã qua 30, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được nét đẹp ngày xưa trên mặt.
Quy củ trên thảo nguyên, nữ nhân như nàng bị bắt làm con tin, khẳng định sẽ phải ngủ với tộc trưởng của đối phương, sinh ra mấy đứa con cũng là chuyện bình thường...
Về phần quy củ của người Hán thì nàng không quá rõ ràng, cũng không hiểu nhiều. Dù sao thì đã chuẩn tư tưởng bị ngủ và sinh con rồi, nhẫn nhục chịu đựng cũng được.
Nàng chỉ muốn bảo vệ tốt con của mình.
"Triết Bố." An Cát Nhạc rất thấm thía nói với con trai: "Đến địa bàn của quân địch, con nhất định phải ngoan, đừng gây sự, cho dù bị người ta ức hiếp, cũng tuyệt đối đừng cãi lại, chúng ta nhất định phải ẩn nhẫn, nhất định phải sống sót."
Triết Bố trong tiếng Mông Cổ có ý là mũi tên.
Nó năm nay mới 10 tuổi, nhưng đã có một chút sát khí của nam nhân thảo nguyên, cao to hơn so với trẻ con người Hán bình thường. Nói không khoa trương, cho nó một con ngựa, một cây cung, nó đã có thể rong ruổi trên chiến trường rồi.
Nghe mẫu thân nói, Triết Bố buồn bã ra mặt: "Con biết rồi, phải sống sót, không gây sự."