Chương 822: Chịu nhục
Chương 822: Chịu nhục
"Phía trước chính là chủ bảo của thôn Cao Gia rồi." Kỵ binh phụ trách áp giải họ chính là mã tặc cũ dưới trướng Tạo Oanh, hắn làm vẻ mặt hung dữ: "Lát nữa muốn tiếp kiến các ngươi là Đạo Huyền Thiên Tôn của thôn Cao Gia ta. Các ngươi cẩn thận đấy, nếu đắc tội ngài, đó chính là xúc phạm. Bọn ta sẽ giết sạch già trẻ lớn bé của tộc Ô Thẩm các ngươi, hiểu chưa?"
An Cát Nhạc không hiểu tiếng Hán, chỉ biết là bị hăm doạ.
Triết Bố lại nghe hiểu, trong lòng sợ hãi, nói khẽ với mẫu thân: "Muốn tiếp kiến chúng ta là Phật sống của người Hán...Nếu như đắc tội hắn chính là khinh nhờn thần linh của người Hán, sẽ giết sạch toàn tộc chúng ta."
An Cát Nhạc giật nảy mình: "Mẹ không biết nói chuyện, mẹ sẽ không nói, con cẩn thận ứng phó."
Hai người mang theo tâm tình sợ hãi đi vào chủ bảo thôn Cao gia.
Chủ bảo thôn Cao gia được Lý Đạo Huyền đưa vào hộp vào năm Thiên Khải thứ bảy, cho tới bây giờ đã đặt ở trong hộp tám năm, gió táp mưa sa, rêu xanh đã mọc đầy. Hôm nay chỉ còn thấy cảm giác uy nghiêm và nặng nề.
Hai mẹ con đi vào trong, trong lòng cũng không khỏi có phần sợ hãi.
Đi qua đường hầm lạnh lẽo, đi tới phía trước vọng lâu trên tầng ba.
Mới vừa đi vào từ đường ở tầng một vọng lâu, liền thấy được tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn uy nghiêm, hai mẹ con biết đây là thần linh của người Hán, không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ trước lại nói.
Dọc theo cầu thang đi lên tầng ba.
Chỉ thấy người máy Thiên Tôn số 3 đang cùng Cao Nhất Diệp ngồi ở đây, chờ hai người họ.
Cao Nhất Diệp đoan trang xinh đẹp ngồi ở đằng trước, khiến người ta cảm thấy cao quý không dám nhìn thẳng.
Mà Lý Đạo Huyền bên cạnh thì mặc một bộ đạo bào, dáng vẻ uy nghiêm. Hai mẹ con liếc mắt liền nhận ra, y chính là pho tượng ở lầu một.
An Cát Nhạc không biết nói tiếng Hán, nên không nói gì, chỉ quỳ xuống lạy.
Triết Bố lại lên tiếng: "Tham kiến Phật sống."
Lý Đạo Huyền: ơ? ta thành Phật sống rồi?
Phải thôi, người Mông Cổ thời đại này hình như tin Hoàng Giáo hay là Hồng Giáo gì đó? Đối với người hiện đại thiếu tri thức tôn giáo thì sẽ không phân rõ Hoàng Giáo Hồng Giáo, dù sao thì chỉ biết hai giáo này cũng đều có Phật sống.
Thảo nào thiếu niên Mông Cổ này vừa thấy mình liền gọi là Phật sống.
Mặc kệ, Phật sống thì Phật sống.
Lý Đạo Huyền là người không quen trang bức ra vẻ, cho nên giọng điệu cũng không hung dữ, cũng không giả vờ uy nghiêm, trái lại có phần ôn hoà cười nói: "Đi đường vất vả rồi."
Y tự nhận là ôn hoà, thế nhưng người silicon cười lên đáng sợ thế nào, y thật sự chưa từng suy nghĩ qua.
Hai mẹ con ngẩng đầu lên nhìn, Phật sống này ngoài cười nhưng trong không cười đây mà. Mặc dù giọng điệu rất ôn hòa, thế nhưng vẻ mặt lại rất đáng sợ, đây là cười giả, đây tuyệt đối cười giả, là cái loại tiếu lý tàng đao.
An Cát Nhạc sợ đến mức run lây bẩy.
Triết Bố cố lấy khí thế nam tử hán chống đỡ, thấp giọng nói: "Phật sống, ngài có gì phân phó?"
Lý Đạo Huyền mỉm cười nói: "Chắc các ngươi rất rõ ràng, bản thân là con tin. Có điều, con người của ta đừng nói đối với con tin, ngay cả đối với tù binh cũng rất tôn trọng, cho nên các ngươi cũng không cần quá lo lắng sẽ bị đối đãi không phải con người."
Triết Bố nhỏ giọng phiên dịch cho mẫu thân của mình: "Phật sống đang uy hiếp chúng ta, hắn nói, chúng ta phải ghi nhớ thân phận con tin của mình. Chúng ta còn không bằng tù binh, đừng hy vọng nhận được tôn trọng, đừng tưởng mình là người. Nếu như dám phản kháng, sẽ bị đối xử không phải con người."
An Cát Nhạc run rẩy.
Lý Đạo Huyền: "Các ngươi ở lại chủ bảo này đi! Chi phí ăn mặc không cần lo lắng, sẽ có người cung cấp."
Triết Bố nằm rạp trên mặt đất: "Tuân lệnh!"
Sau đó thấp giọng phiên dịch cho mẫu thân: "Hắn muốn mẫu thân ở cùng với hắn, mới có thể cung cấp ăn mặc cho chúng ta."
An Cát Nhạc đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết mình khẳng định sẽ phải ngủ với người khác, sinh con cho người ta, 18 tư thế thiếu một cái cũng sẽ bị diệt tộc. Nghe thế cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là khẽ thở dài một tiếng, nằm rạp trên mặt đất: "Tuân lệnh."
Thật ra, loại chuyện đem mẫu thân ngủ với người khác này đổi thành con trai người Hán nghe được, tám chín phần mười sẽ rút đao liều mạng, thế nhưng Triết Bố không có khái niệm này. Chuyện này ở trên thảo nguyên lại quá bình thường, thậm chí Triết Bố cảm thấy đây là việc nên có.
Hắn chỉ hiếu kỳ hỏi: "Ta thì sao?"
Lý Đạo Huyền nhìn chăm chú vào Triết Bố: "Ngươi à...Mấy tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, còn rất phiền phức."
Vừa nghe nói vậy, Triết Bố liền khẩn trương: Chê ta phiền phức? Không phải là muốn giết ta đấy chứ?
Lý Đạo Huyền: "Đi đến trường học báo học lớp 1 tiểu học đi."
Triết Bố: "? ? ?"
An Cát Nhạc: "Con à, con phiên dịch cho nương đi, Phật sống nói cái gì?"
Triết Bố: "Lần này con nghe cũng không hiểu."
Lý Đạo Huyền thấy vẻ mặt hoang mang của hai mẹ con, liền cười nói: "Chính là bảo nó đi học, tư thục, hiểu không?"
Lần này Triết Bố đã hiểu, càng ngẩn ra, thấp giọng nói cho mẫu thân: "Phật sống muốn con đi học trường của người Hán."
An Cát Nhạc thấp giọng nói: "Hắn không cho con luyện tập cung mã, mà muốn con đọc sách...ý này, muốn cho con biến thành phế vật."
Triết Bố cắn răng: "Hiểu rồi, con sẽ lén lút rèn luyện sức khoẻ."
"Được rồi, điều ta muốn nói đã nói xong, đi đi." Lý Đạo Huyền phất phất tay.
Triết Bố đứng lên rời đi.
An Cát Nhạc lại không nhúc nhích.
Lý Đạo Huyền: "Ơ? Cô còn ở đây làm gì?"
An Cát Nhạc lắc đầu, nghe không hiểu.
Triết Bố đã đi xuống lầu, không có phiên dịch nữa. Hiện tại An Cát Nhạc cũng chỉ có thể bằng vẻ mặt, động tác, ngôn ngữ tứ chi để phán đoán.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Phật sống, còn nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, rõ ràng là đang hỏi nàng: "Hiện tại ngươi nên làm như thế nào? Ngươi còn không tự hiểu sao?"
An Cát Nhạc đã hiểu: người Hán cũng không phải muốn đợi trời tối mới hành hạ mình, thì ra ban ngày đã muốn rồi? Hiện tại hắn đã muốn ta hầu hạ hắn.
An Cát Nhạc cắn cắn môi dưới, nhục nhã đưa hai tay cởi nút y phục của mình.
Trên đỉnh đầu Lý Đạo Huyền có một dấu chấm hỏi thật lớn từ từ nhảy lên...
Cao Nhất Diệp chợt nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào lối lên cầu thang: "Ngươi đang làm cái gì đấy? Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Động tác này quá dễ hiểu, An Cát Nhạc nghĩ thầm: Không xong, chọc giận chính thê của Phật sống rồi, chạy mau.
Nàng vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới cầu thang.
Dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu Lý Đạo Huyền nghiêng trái, nghiêng phải, tách một tiếng và nổ tung.
Cao Nhất Diệp "hừ hừ" hai tiếng: "Thiên Tôn, nữ nhân người Mông Cổ này thật không ra thể thống gì! Cũng không xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, dám chạy tới câu dẫn Thiên Tôn, thật không thể tưởng tượng nổi."
Lý Đạo Huyền: "Ơ, đó là đang câu dẫn ta sao? Sao ta cảm thấy, cô ta vẻ mặt bi phẫn, giống như bị người ta sỉ nhục? Ha ha ha, Nhất Diệp, ngươi ghen rồi."
Cao Nhất Diệp đỏ mặt: "Cái gì chứ! Không...không phải ghen đâu! Ghen tị là không tốt, ta không thèm...Ôi, ta chỉ không muốn nhìn thấy Thiên Tôn thân thiết với nữ nhân khác, không muốn thấy, ta chính là ghen tị đấy."
Đến cuối cùng, nàng vẫn nói ra lời thật lòng.
Nàng chính là Cao Nhất Diệp, đứa bé nghịch ngợm gây sự nhất, sẽ không giấu diếm chuyện gì ở trong lòng.
Lý Đạo Huyền không khỏi cười ha ha: "Nhất Diệp, vẫn là ngươi đi xử lý họ đi, ngươi là nữ nhân, cô ta sẽ không hiểu sai ý nữa."