Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 824 - Chương 824: Thường Uy Đang Đánh Lai Phúc

Chương 824: Thường Uy đang đánh Lai Phúc Chương 824: Thường Uy đang đánh Lai Phúc

Nhìn hình ảnh Kiến Nô bị đánh chạy không kịp trên màn hình, Triết Bố kinh ngạc đến ngây người.

Thực lực của Kiến Nô lúc này là đè Bắc Nguyên trên mặt đất mà đánh.

Bắc Nguyên có rất nhiều quý tộc đang quỳ dưới chân Kiến Nô, hoặc là kết minh với Kiến Nô, hoặc là làm chó săn cho Kiến Nô.

Trong cảm nhận của toàn bộ người Mông Cổ, Kiến Nô là quái vật kinh khủng mạnh hơn cả người Hán.

Thế nhưng hiện tại. . .

Quái vật này đang bị đánh, còn bị đánh theo kiểu cực kỳ thảm hại.

Đánh cho không có sức hoàn thủ!

Triết Bố cũng không nghi ngờ hình ảnh trên tiên gia bảo kính này có đúng sự thật hay không, bởi vì hắn biết hỏa súng của những người Hán này rất lợi hại. Bộ lạc Ô Thẩm chính là bị những hỏa súng quái lạ này đánh quỳ, sau đó mới có thể đưa hai mẹ con họ đến thôn Cao Gia làm con tin.

Trước đây hắn chỉ biết là hỏa súng của người Hán lợi hại, lại không biết lợi hại cụ thể tới mức độ nào, hiện tại nhìn thấy đại quân Kiến Nô bị quét ngang dễ như bẻ cành khô, mới biết hỏa súng binh của người Hán lợi hại đến mức đã vượt qua sự nhận thức của mình rồi.

Gien "mộ cường" trong máu của người Mông Cổ đang bắt đầu hò hét bên tai hắn: Những người Hán này thật là lợi hại! Quá lợi hại đi! Căn bản không có khả năng chiến thắng!

Lưu Mậu Bào ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của Triết Bố, biết là hắn bị kinh sợ rồi, không khỏi cười thầm trong bụng: hì! Người Mông Cổ sợ rồi đúng không? Vậy còn không ngoan ngoãn nghe lời của bọn ta? Không uổng công ta dẫn đạo và giải thích một phen. Đã hoàn thành nhiệm vụ của hội học sinh giao cho ta một cách hoàn mỹ, đã lập đại công rồi, ha ha ha!

Trong lòng Lưu Mậu Bào vẫn luôn có dã tâm, hắn muốn tương lai đi vào Thôn Ủy hội thôn Cao Gia, làm một công vụ viên.

Dã tâm này đến từ chính phụ thân hắn Lưu Do quán thâu.

Cửa hàng Thủy Tiên Hợp Hợp của Lưu Do mở đã kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại là phú ông có số má của thôn Cao Gia, thế nhưng chỉ trong tay có tiền còn chưa đủ, hắn còn muốn một chút thân phận địa vị.

Cho nên, Lưu Do thường xuyên nói với con trai: Có tiền vô dụng, có tiền đi nữa cũng chỉ là một tiểu thương nhân, trong sĩ nông công thương xếp hạng cuối cùng, như vậy là không được. Lưu gia chúng ta không thể chỉ giàu đến chảy mỡ, còn phải làm người đứng trên người mới được.

Vì vậy, từ nhỏ Lưu Mậu Bào đã rất biết vươn lên, cố gắng học tập tri thức, đồng thời cũng xung phong gia nhập hội học sinh, từ nhỏ bồi dưỡng khứu giác trong thể chế cho mình...

Bởi thế! Nhiệm vụ vinh quang kết nối với đứa bé Mông Cổ đã được hắn tiếp nhận.

Mà nếu như nhiệm vụ này có thể hoàn thành tốt đẹp, nó sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho sau này hắn tiến vào Thôn Ủy hội thôn Cao Gia.

Triết Bố nhìn hình ảnh trên màn hình, thật lâu không nói ra lời.

Lưu Mậu Bào lập tức ở bên cạnh dẫn dắt: "Mũi Tên đệ đệ, đệ thấy sức chiến đấu của thôn Cao Gia ta thế nào?"

Triết Bố ngỡ ngàng nói: "Cho dù không là thiên hạ đệ nhất, cũng có thể nói là vô song trên đời."

Lưu Mậu Bào cười: "Việc Kiến Nô bị thôn Cao Gia đánh bại, khẳng định phụ thân ngươi còn chưa biết đâu, hay là ngươi viết một lá thư, báo cáo chuyện này cho phụ thân ngươi."

Triết Bố: "Ơ, ta là con tin, còn có thể viết thư về nhà? Không sợ ta bán đứng tình báo ở đây sao?"

Lưu Mậu Bào cười nói: "Coi ngươi nói cái gì kìa? Làm gì có tình báo nào cho ngươi bán? Ngươi xem ở đây có bao nhiêu người đang xem tiên gia bảo kính? Bao nhiêu người đã biết tình báo này? Chỉ nháy mắt là họ có thể truyền ra khắp mười dặm tám thôn, chuyện như vậy, ai sẽ chú ý ngươi đi thông báo cho bộ lạc Ô Thẩm chứ?"

Triết Bố: "Điều này cũng phải, nhưng ta không biết được mấy chữ. Chữ Mông Cổ không biết, chữ Hán càng không biết."

Lưu Mậu Bào cười: "Ta viết giúp đệ, viết chữ Hán là được, phụ thân đệ sẽ tìm người đọc cho ông ấy nghe."

Triết Bố lại hỏi: "Thư ta viết phải làm sao mới có thể đưa tới bộ lạc Ô Thẩm được? Chắc không thể nào có người đưa thư chuyên chạy tuyến đường này đúng không?"

Lưu Mậu Bào: "Cái này...đệ có thể giao thư cho Trần Thiên Hộ, lần tới hắn sẽ đi thảo nguyên, có thể tiện thể giúp ngươi mang qua đó."

Triết Bố giật mình: "Trần Thiên Hộ? Ta...ta không dám gặp hắn."

Lưu Mậu Bào: "Như vậy đi, đệ viết xong rồi cầm lấy, ta đi cùng đệ đi gặp Trần Thiên Hộ, đến lúc đó đệ không cần nói, để ta nói giúp đệ. Ta cũng không sợ Trần Thiên Hộ...ặc...không sợ hoàn toàn, chỉ sợ một chút xíu thôi..."

Thật ra hắn cũng rất sợ Trần Thiên Hộ, nhưng vì con đường chính trị tương lai của mình được thuận lợi, nói cái gì cũng phải cố lấy dũng khí mà đi hỗ trợ đưa thư.

Triết Bố cũng thật sự đi viết thư. Hắn đọc, Lưu Mậu Bào viết giúp hắn: "Con chào a ba ba, ba ba thân mến, đêm qua trên một ngọn cây cao con phát hiện một ngôi sao, một ngôi sao rất sáng...Con ở thôn Cao Gia rất nhớ ba ba, người ở đây đối xử với con và mẫu thân rất tốt... Ngày hôm nay ở trong thôn con thấy được một tin tức, quân đội của thôn Cao Gia đã đánh bại Hậu Kim, thật là đáng sợ, đại pháo và hỏa súng của họ cùng bắn ra, chỉ trong nháy mắt, quân Bát Kỳ của Hậu Kim liền ngã xuống giống như người giấy... Người Hán quá lợi hại, chúng ta vĩnh viễn không thể nào đánh thắng được người Hán lợi hại như vậy..."

Câu cuối cùng, thật ra là Lưu Mậu Bào lén thêm vào, dù sao thì Triết Bố cũng không biết được mấy chữ Hán.

Viết xong, Triết Bố ký tên, in dấu vân tay, gắn xi vào.

Lưu Mậu Bào: "Đi thôi, chúng ta sẽ giao phong thư này cho Trần Thiên Hộ, vừa lúc hắn mới từ Thiểm Bắc trở về thôn, muốn xử lý một chút việc nhỏ."

Vừa nghe nói Trần Thiên Hộ đang ở trong thôn, Triết Bố sợ quá cả người không được thoải mái. Hắn nói cho mẫu thân An Cát Nhạc, An Cát Nhạc cũng sợ quá nhanh chóng trốn trở về chủ bảo.

Hiện tại khó khăn liền giao cho Lưu Mậu Bào, hắn dẫn theo Triết Bố sợ sệt cầm lá thư đi tới phía trước binh doanh thôn Cao Gia...

Hòa giáo viên đã dẫn đại quân đi Tuyên Phủ Đại Đồng rồi, hiện tại võ tướng lớn nhất ở lại trong binh doanh bản thôn chính là Trần Thiên Hộ.

Phải đi vào địa bàn của Trần Thiên Hộ, đối với mỗi đứa trẻ của thôn Cao Gia mà nói đều là việc mang áp lực tâm lý cực lớn. Đương nhiên, đứa bé dùng súng nước bắn Trần Thiên Hộ là ngoại lệ, đó là dũng sĩ đã có thể lên chiến trường.

Lưu Mậu Bào rõ ràng không phải là dũng sĩ, hắn chỉ là một văn viên lập chí tòng chính mà thôi.

Trái tim nhảy bịch bịch như muốn rớt ra ngoài, nhưng lại không thể biểu hiện ở trước mặt Triết Bố, hắn phải trang bức.

Lưu Mậu Bào làm ra bộ dạng không sợ hãi chút nào, sau khi báo mục đích đến tại cửa binh doanh, thủ môn binh dẫn hắn và Triết Bố đi vào, mỗi một bước đi trên hành lang, Lưu Mậu Bào đều có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Triết Bố càng sợ đến mức cả người giống một con chuột hamster bị hoảng sợ.

"Cộc cộc!" Tên lính dẫn đường gõ cửa phòng làm việc: "Trần Thiên Hộ, con trai của giàu đến chảy mỡ muốn gặp ngài, nói là có phong thư, muốn nhờ ngài đưa đến bộ lạc Ô Thẩm."

Trong phòng vang lên giọng nói của Trần Thiên Hộ: "A, Thủy Tiên Hợp Hợp của nhà họ ăn rất ngon, ta cũng rất thích, cho nó vào đi."

Giọng điệu của hắn coi như ôn hòa.

Lưu Mậu Bào nghĩ thầm: nghe qua thì, hiện tại Trần Thiên Hộ không hề tức giận, cũng may cũng may.

Hắn có lấy dũng khí, đẩy cửa đi vào...

Vừa mới đi vào liền thấy Trần Thiên Hộ đang đánh người...

Thì ra, một tân binh tên là Lai Phúc uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ, phạm vào quân quy, Trần Thiên Hộ đang dựa theo quân pháp, cầm roi đánh hắn. Vì cho Lai Phúc một chút mặt mũi, Trần Thiên Hộ không đánh hắn trước mặt mọi người, mà gọi hắn vào trong phòng làm việc để đánh lén lút.

"Ba!"

Trần Thiên Hộ quất xuống một roi, Lai Phúc kêu thảm thiết: "A!"

Lưu Mậu Bào và Triết Bố vừa lúc thấy cảnh này: "A a a a!"

Hai người la còn thảm hơn cả Lai Phúc.

Về sau, Lưu Mậu Bào vừa thấy người liền nói: "Ta vừa mới đi vào, liền thấy được Trần Thiên Hộ đang đánh Lai Phúc. . ."

Câu chuyện kinh khủng của Trần Thiên Hộ lại mở ra một chương mới.
Bình Luận (0)
Comment