Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 825 - Chương 825: Ta Không Muốn Phá Huỷ Trường Thành

Chương 825: Ta không muốn phá huỷ Trường Thành Chương 825: Ta không muốn phá huỷ Trường Thành

Nhạn Môn Quan, nổi danh nhờ "hiểm", được coi là "Trung Hoa đệ nhất quan", có câu nói là "Thiên hạ cửu tái, Nhạn Môn đứng đầu".

Nhưng mà, hùng quan như vậy, lại không được lợi dụng cho tốt.

Kiến Nô vừa đến, binh sĩ thủ quan liền bỏ chạy, khiến cho Kiến Nô tiến vào Đại Châu dễ dàng, suýt nữa công phá được Đại Châu.

Bước đầu tiên sau khi dân đoàn Thôn Cao Gia trú đóng ở Đại Châu chính là muốn đoạt lại quyền khống chế của Nhạn Môn Quan.

Cao Sơ Ngũ mặc một bộ áo vải, cưỡi con ngựa cao to, đi ở phía trước đội ngũ. Hắn có giáp, nhưng không dám mặc, bởi vì bản thân hắn cao to, cơ thể rất nặng, nếu như mặc thêm bộ trọng giáp vừa dày vừa nặng kia nữa, như vậy chiến mã sẽ phải chịu trọng tải quá lớn.

Cho nên khi hành quân không đánh trận, Cao Sơ Ngũ cũng chỉ mặc áo vải, còn bộ áo giáp nặng nề đến vô lý kia thì giao cho một con ngựa khác chuyên chở riêng.

Con rối Thiên Tôn mới sửa cái cổ xong ngồi trên vai hắn, hai cái chân như hai que gỗ cứ lúc ẩn lúc hiện vung vẩy giữa không trung.

Cao Sơ Ngũ cười ngây ngô: "Thiên Tôn, nhiệm vụ của ta chính là đánh hạ Nhạn Môn Quan, sau đó sẽ thủ ở chỗ này?"

Con rối Thiên Tôn gật đầu: "Nhạn Môn Quan là một cửa khẩu rất quan trọng trên Trường Thành, phải đoạt lại, như vậy mới có thể thủ vững được Trung Nguyên."

Cao Sơ Ngũ: "Oa, Trường Thành!"

Một đám thân binh đi theo bên cạnh hắn cũng chưa bao giớ tới biên giới phía bắc, không khỏi đồng thời lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt: "Trường Thành! Chúng ta có thể thấy được Trường Thành?"

Họ vừa nhao nhao lên, tâm tình liền truyền đi tựa như quân bài Domino, hai nghìn binh sĩ đi theo phía sau cũng tỏ ra hưng phấn: "Trường Thành! Xem Trường Thành đi!"

Những binh sĩ dân đoàn này thường xuyên xem Tân Văn Liên Bá, trong sự hun đúc văn hóa dân tộc có ý định của Lý Đạo Huyền, họ đã bắt đầu thức tỉnh ý thức, cho nên khi họ nghe được hai chữ Trường Thành tức thì thì có loại cảm giác "Oa, của quý truyền lại của dân tộc chúng ta đây rồi".

Đây đương nhiên là chuyện rất tốt, Lý Đạo Huyền cũng vui khi nhìn thấy cảnh này.

Tuy nhiên...

Bài trưởng pháo binh theo Cao Sơ Ngũ qua đây đột nhiên biến sắc mắt, hai tay ôm đầu kêu lên thảm thiết: "Không xong rồi, khi đánh Nhạn Môn Quan, ta không dám nã pháo mất. Nếu như phá hủy Trường Thành rồi, đem ta thiên đao vạn quả cũng không đền nổi."

Hắn vừa nói vậy, người của cả bài pháo binh đều luống cuống: "Trời ạ! Vừa rồi chúng ta còn không nghĩ tới, bài trưởng vừa nói như thế, chúng ta mới nhớ, nếu như chúng ta ra tay, Trường Thành nhất định sẽ bị huỷ, vậy chúng ta liền trở thành tội nhân thiên cổ rồi."

Bài pháo binh vừa diễn như thế, các hỏa súng binh cũng hoảng theo: "Không xong rồi, đạn hỏa súng của ta nếu bắn vào Trường Thành, cũng sẽ để lại một cái lỗ, ta không muốn phá hủy Trường Thành."

"Đây chính là bảo vật lão tổ tông truyền lại cho đời sau chúng ta."

"Là một trong các biểu tượng của dân tộc chúng ta, sao lại có thể bị tổn hại trong tay ta được?"

Cả đội quân bắt đầu hốt hoảng...

Cao Sơ Ngũ quay đầu đi: "Toàn bộ các ngươi lên thứ đao, ta cầm búa, chúng ta dùng vũ khí lạnh đánh vào."

Các binh sĩ: "A a, đúng đúng, còn có chiêu này."

"Quyền pháp Quỷ Thần ta luyện rốt cuộc có đất dụng võ rồi."

Lý Đạo Huyền nghe được lời họ nói, cũng không khỏi dở khóc dở cười, liền nói: "Đừng ồn ào nữa, hãy nghe ta nói."

Mọi người thoắt cái an tĩnh lại.

Lý Đạo Huyền: "Mặc dù Trường Thành là bảo vật, thế nhưng ở trong chiến đấu, các ngươi tuyệt đối đừng nghĩ đến thứ này. Trường Thành bị phá hư chúng ta có thể tu sửa! Dù sao thì Trường Thành đời đời đều đang tu sửa, đừng vì loại chuyện này mà coi nhẹ tính mạng của mình."

Các binh sĩ: "Ngao!"

Đang nói đến đó, quân đội chuyển qua một vách núi, xa xa phía trước có thể thấy được Trường Thành rồi...Trường Thành nguy nga, uốn lượn trên núi Nhạn Môn, giống như cự long nằm trên đỉnh núi.

Lý Đạo Huyền xoát một cái đồng cảm lên trên đèn Khổng Minh...

Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy quả thật có một nhánh quân Kiến Nô đang đóng quân trên Nhạn Môn Quan. Nhân số không nhiều lắm, cũng chỉ 5,600 người.

Y cũng không khỏi thầm than: nơi đây rõ ràng là quan tái quan trọng của dân tộc Trung Hoa để chống lại quân phương bắc, nhưng bởi vì thủ quân bỏ chạy, lại biến thành nơi để quân địch phòng bị mình, có buồn cười hay không chứ?

"Sơ Ngũ, phía trước bên phải 1.5 dặm, có một đội thám báo của Kiến Nô, đang băng qua rừng."

"Đã nhận!"

Cao Sơ Ngũ xoay người hạ lệnh, một tiểu đội thám báo của thôn Cao Gia lén lút mò vào trong rừng cây.

Trước ngực đội thám báo kia đều thêu tượng thiên tôn, cho nên tin tức truyền đi đều là tức thì, không có kẽ hở...

Tản vào trong rừng cây, nhưng giống như đang đi cùng lúc với tin tức.

Chẳng mấy chốc, trong rừng cây vang lên vài tiếng súng, vài tiếng kêu thảm thiết, đội thám báo Kiến Nô liền vĩnh viễn nằm lại nơi này.

Dân đoàn thôn Cao Gia cũng theo đó lẻn vào rừng cây.

Nếu quân địch đã bị xử lý thám báo, vậy chẳng khác nào hai mắt bị mù.

Thủ quân trên Nhạn Môn Quan cũng sẽ không biết gì hết.

Hai canh giờ sau, dân đoàn thôn Cao Gia cũng đã mai phục hết trong rừng cây phía nam Nhạn Môn Quan, từ xa nhìn quan tái nguy nga.

Cao Sơ Ngũ hiếu kỳ nói: "Khoảng cách cuối cùng để tiếp cận quan tái lại không có một thân cây nào, không thể lén lút đi qua đó nữa. A, vì sao khu vực này lại không có cây cối nhỉ?"

Con rối Thiên Tôn cười nói: "Đương nhiên rồi, thủ quân vì cho tầm nhìn được trống trải, tất nhiên sẽ phải chặt hết cây cối gần quan tái, đây là do người làm."

Cao Sơ Ngũ: "Thì ra là thế! Hình như lại học được một chút rồi, thế nhưng hình như học xong lại không dùng được."

Con rối Thiên Tôn cười: "Ngươi học cái này khẳng định không dùng được, nhưng sau đó con trai ngươi Cao Chính Kinh nói không chừng lại dùng tới, chờ nó trưởng thành, khẳng định sẽ là một tướng lĩnh thông minh, sẽ không còn ngốc nữa."

Cao Sơ Ngũ nhếch miệng: "Đúng! Ta học giúp con ta, chờ nó trưởng thành lại dạy nó."

Đầu con rối Thiên Tôn cũng không khỏi toát ra một giọt mồ hôi: "Ngươi đừng dạy tốt hơn, đợi thôn Cao Gia xây trường quân đội đi, ngươi chỉ càng dạy càng tệ thôi."

Lúc này, bài trưởng pháo binh khom người đi tới, nằm úp sấp bên người Cao Sơ Ngũ, từ xa nhìn Nhạn Môn Quan phía trước, sau đó thấp giọng nói: "Thiên Tôn, thật sự phải bắn sao? Chúng ta mà khai hoả, khẳng định Trường Thành đoạn Nhạn Môn Quan sẽ bị nổ tan tành, ta không muốn làm tội nhân lịch sử đâu."

Con rối Thiên Tôn: "Bắn! Bắn xong lại sửa chữa là được."

Bài trưởng pháo binh cắn răng: "Được!"

Hắn lui về trận địa pháo binh, ở đây đã bày sẵn một đống ống pháo, đều là ống pháo nhỏ to bằng cánh tay...

Các pháo binh dựng ống pháo thành góc nghiêng 45 độ, nhắm ngay Nhạn Môn Quan.

Sau đó, cả đám làm vẻ mặt cổ quái: "Lão tổ tông đừng trách chúng con, chúng con không muốn phá đâu, thế nhưng...vì giảm thiểu thương vong của chiến hữu, cũng chỉ đành phải phá thôi."

"Nạp hỏa dược! Nạp lựu đạn!"

Pháo binh thuần thục nhét hỏa dược đen vào dưới đáy ống pháo, sau đó đem đế gỗ và ngòi nổ cháy chậm của lựu đạn hướng xuống dưới và cùng bỏ vào trong ống pháo.

"Chuẩn bị!"

"Khai hoả!"
Bình Luận (0)
Comment