Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 827 - Chương 827: Lão Tử Muốn Cả Nhà Ngươi Kính Dâng

Chương 827: Lão tử muốn cả nhà ngươi kính dâng Chương 827: Lão tử muốn cả nhà ngươi kính dâng

Trong nháy mắt Cao Sơ Ngũ đã tạo ra một không gian đặt chân trên tường thành.

Binh sĩ dân đoàn theo sau không ngừng dọc theo sợi dây leo lên trên đầu thành.

Trong Kiến Nô có người la lên: "Chém đứt sợi dây kia."

Có người xách đao chém một đao mạnh xuống vòng dây móc lên phía trên đầu thành, nhưng mà vang lên một tiếng "cheng", vòng dây vẫn không đứt.

Kiến Nô kinh ngạc nhìn đao của mình, không hiểu sao.

Đó cũng không phải sợi dây bình thường, mà là dây thép, hơn nữa là dây thép to do rất nhiều dây thép nhỏ bện thành, thiết đao sao có thể chém đứt được?

Binh sĩ thôn Cao Gia không ngừng dọc theo sợi dây thép leo lên trên, chỉ chớp mắt đã chiếm cho mình một khu vực đặt chân.

Hỏa súng bật thứ đao lên!

Vừa đánh cận chiến, vừa tranh thủ thời gian bắn một phát.

Có người nói làm như vậy quá không nói võ đức, nhưng kẻ xâm lược thì có mặt mũi gì nói võ đức?

Đánh ngươi là được!

Trong súng các binh sĩ dân đoàn đã nạp sẵn một viên đạn từ trước.

Lắp thứ đao vào, thoạt nhìn giống như muốn chơi thứ đao với Kiến Nô, Kiến Nô còn thành thật vung trường mâu lên muốn giao lưu vài chiêu...Thế nhưng thứ đao đâm tới được một nửa, binh sĩ dân đoàn liền bóp cò súng.

"Đoàng!"

Đối diện có một tên ngốc ngã xuống.

Kiến Nô đâu thể chống được thế tiến công "nhiều tầng" như vậy.

Chẳng mấy chốc, Kiến Nô bại trận toàn diện, Nhạn Môn Quan đổi chủ. . .

500 Kiến Nô thủ quan chỉ 200 người chạy thoát từ bắc môn, 300 người khác đều phải nằm lại trên Nhạn Môn Quan.

Dân đoàn thôn Cao Gia cũng không đuổi, dù sao hỏa súng binh thật không dễ đuổi người, trước tiên quét dọn chiến trường.

Rất nhanh, một binh sĩ dân đoàn phát hiện ra một tên lính Kiến Nô còn chưa tắt thở trong đống thi thể.

"Báo, chỗ này có một người bị thương...ư..."

Một binh sĩ khác bên cạnh lập tức bưng kín miệng của hắn, thấp giọng nói: "Bị thương cái gì? Làm gì có người bị thương? Không phát hiện, chỉ có người chết." Hắn vừa nói, vừa dùng thứ đao của mình đâm phập vào ngực tên lính Kiến Nô bị thương kia.

Binh sĩ lên tiếng lúc trước ngẩn người: "Ngươi..."

Binh sĩ giết người thấp giọng nói: "Người này còn sống đưa trở về, khẳng định sẽ vào doanh Cải Tạo, ngươi cũng không muốn trong thôn Cao Gia có một kẻ như vậy ở đúng không? Phim [Đại Lăng Hà biên quân nhất tiểu binh] ngươi xem cho có thôi hả?"

Binh sĩ lên tiếng lúc trước bừng tỉnh: "Đúng đúng!"

Hồi lâu sau, quét dọn chiến trường kết thúc.

Một bộ hạ báo cáo với Cao Sơ Ngũ: "Báo cáo, quét dọn chiến trường xong xuôi, không bắt được một tù binh nào, quân địch đã chết hết."

Cao Sơ Ngũ: "A a, những người này thật không biết chịu đựng, vừa đánh đã chết rồi?"

Con rối Thiên Tôn ngồi trên vai hắn lại cười ra tiếng: "Các ngươi tưởng ta không biết sao? Quân địch bị thương đều bị các ngươi bồi cho một đao rồi."

Bộ hạ kia tức thì xấu hổ: "Cái này...khụ...xin Thiên Tôn trách phạt."

"Ta không phạt các ngươi." Con rối Thiên Tôn nói: "Giết thì cũng giết rồi, phạt cũng đâu có ích lợi gì."

Con rối Thiên Tôn chợt đổi giọng: "Giết và không giết, đều là con đường, đều có thể đi, lựa chọn khác nhau, sẽ nghênh đón một tương lai khác nhau mà thôi. Chẳng qua ta hy vọng các ngươi nhớ một điểm, trên lịch sử chưa từng có tiền lệ bởi vì tàn sát mà có thể làm cho một chủng tộc khác triệt để thần phục và tiêu vong. Thiên hạ rộng lớn, người chảy dòng máu Kiến Nô rất nhiều, dựa vào đao có giết hết được không? Nhiễm Mẫn đồ Hồ, mặc dù đạt được hiệu quả nhất định, nhưng cũng chỉ là tạm thời, chung quy không thể trừ được uy hiếp của người Hồ đối với Trung Nguyên."

Con rối Thiên Tôn thở một hơi dài: "Chinh phục dị tộc, thủ đoạn hiệu quả nhất, chung quy là -- văn hóa."

Các binh sĩ cung kính lắng nghe, thật ra không hiểu nhiều. Binh sĩ thế hệ của họ có lẽ cả đời cũng không hiểu, thế nhưng đợi thế hệ mới của thôn Cao Gia, như đứa bé Lưu Mậu Bào trưởng thành lên, thì nhất định sẽ hiểu --

Đông bắc Đại Châu, phía nam phủ Đại Đồng.

Thôn Hoàng Thảo Bình.

Mặc dù tên gọi Hoàng Thảo Bình, nhưng ở đây cũng không phải đồng bằng, mà là một vùng núi. Núi sâu rừng rậm, gồ ghề khó đi.

Lão Nam Phong, suất lĩnh biên quân Cố Nguyên cùng với đông đảo tân binh chiêu mộ tại Bồ Châu, tổng binh lực 3000 người, đóng quân trên sườn núi Hoàng Thảo Bình.

Phía dưới sườn núi là vùng đồng bằng thuộc địa phận của phủ Đại Đồng, bên cạnh có một thôn nhỏ, tên gọi là "Thôn Vương Gia Diêu".

Lão Nam Phong từ trên đỉnh núi liếc nhìn xuống dưới, đưa tay chỉ vào một nhà hương thân lớn nhất trong thôn Vương Gia Diêu, cười nói: "Đi, chúng ta đi cướp nhà đó đi."

Các lão binh Cố Nguyên bên cạnh giật nảy mình: "Nam Phong ca, việc này không làm được đâu, mấy năm lao động cải tạo của chúng ta là vì cái gì? Hiện tại kiếm ăn ở thế giới phồn hoa không thơm sao? Chúng tôi cũng không muốn trở lại doanh Cải Tạo nữa đâu."

Lão Nam Phong cười: "Các ngươi nghĩ cái gì thế? Trong tay lão tử có 'Văn Phòng Minh Tinh Thế giới phồn hoa' siêu kiếm tiền, còn để ý đến chút tài sản của một nhà hương thân nho nhỏ này sao? Cướp mà ta nói, không giống với các ngươi nghĩ đâu."

Mọi người: "Ơ?"

Lão Nam Phong cười khà khà: "Chúng ta làm cái bẫy cho Kiến Nô đi."

Nửa canh giờ sau...

Lão Nam Phong dẫn theo một đám thủ hạ đi tới bên ngoài cửa nhà đại hộ trong thôn Vương Gia Diêu kia, nhà đại hộ này họ Vương, là vọng tộc bản địa, khá giàu có.

Gần đây Kiến Nô cướp bóc tại phụ cận Tuyên Phủ Đại Đồng, Vương gia cũng sợ lắm, cũng không biết khi nào Kiến Nô sẽ cướp đến thôn Vương Gia Diêu, trong lòng hoảng sợ không biết làm sao.

Hắn liền gọi toàn bộ lão bách tính trong thôn Vương Gia Diêu vào trong gia bảo của mình, phát cho vũ khí, tổ chức chơi trò Tower Defense.

Dưới tình huống như vậy, Lão Nam Phong tới.

Hắn chống nạnh đứng ở cửa bảo, đối với bọn thôn binh cầm cung tiễn trên tường bảo thì như làm như không thấy, lớn tiếng nói: "Bảo này là ai định đoạt? Đi ra nói chuyện!"

Rất nhanh, gia chủ Vương gia đi ra, hắn ở trên tường bảo, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lão Nam Phong: "Vị tướng quân này, ngài là?"

Lão Nam Phong làm ra vẻ bực bội: "Lão tử là đại tướng biên quân, họ Nam."

Gia chủ Vương gia vội vàng cười làm lành: "Xin chào Nam tướng quân."

Lão Nam Phong: "Kiến Nô lập tức sẽ tới, ngươi biết không?" Hắn đưa tay chỉ về hướng bắc: "Hướng này, có 2000 quân du kỵ của Kiến Nô đang đánh cướp khắp nơi, khoảng nửa canh giờ sau sẽ đi tới thôn Vương Gia Diêu."

Những lời này doạ cho gia chủ Vương gia chết khiếp: "Nửa canh giờ? Tướng quân cứu ta!"

Lão Nam Phong: "Lão tử đâu rảnh cứu ngươi, hiện tại lão tử cần ngươi đem tính mạng của cả nhà dâng cho triều đình, giúp bọn ta làm mồi dụ."

Gia chủ Vương gia vừa nghe vậy, mặt liền tái đi.

Lão Nam Phong: "Lát nữa Kiến Nô tới, ngươi liều mạng chống lại, chết cũng đừng chạy, cứ thủ trong bảo này, lão tử sẽ mang binh từ bên ngoài bao vây tới, đánh sau lưng Kiến Nô, hiểu chưa?"

Vẻ mặt gia chủ Vương gia tức thì cực kỳ đặc sắc, giống như đang nói: Ta kính dâng cái quần nhé.

Thế nhưng, vẻ mặt thì kệ vẻ mặt, ngoài miệng hắn phải nói: "Cẩn tuân Nam tướng quân phân phó."
Bình Luận (0)
Comment