Chương 828: Có muốn làm minh tinh không?
Chương 828: Có muốn làm minh tinh không?
Thấy gia chủ Vương gia đã nhận lời, Lão Nam Phong xoay người rời khỏi.
Rất nhanh liền dẫn theo thủ hạ, trở lại sườn núi Hoàng Thảo Bình phía nam, ngồi xuống giữa đống đá trong rừng cây.
Bộ hạ đi cùng hắn vẫn còn hoang mang: "Nam Phong ca, huynh đệ ta còn chưa hiểu an bài vừa rồi của huynh là gì."
Lão Nam Phong: "Có gì mà không hiểu?"
Bộ hạ: "Hương thân kia không có khả năng ngoan ngoãn nghe lệnh vì nước hy sinh thân mình được, hắn tuyệt đối không thể tử thủ ở trong bảo. Nếu như chúng ta không nói cho hắn Kiến Nô còn nửa tiếng đồng hồ sẽ đến, có lẽ hắn còn sẽ ngốc nghếch thủ trong bảo, mãi đến khi kỵ binh Kiến Nô đến, hắn không kịp chạy trốn, đành phải tử thủ gia bảo. Thế nhưng huynh nói cho hắn Kiến Nô sắp tới, hắn khẳng định sẽ bỏ chạy sớm, tuyệt đối sẽ không thủ bảo. Chúng ta lại không thể thừa dịp Kiến Nô công bảo mà đánh lén sau lưng được."
Lão Nam Phong: "Đúng rồi, ta biết mà."
Bộ hạ: "..."
Lão Nam Phong cười: "Danh tiếng của quan binh chưa bao giờ là tốt, dân đoàn của chúng ta lại không có danh tiếng gì ở khu vực Đại Đồng này, có giơ cờ hiệu của dân đoàn thì hắn cũng sẽ không tin tưởng chúng ta, khả năng không cao sẽ phối hợp với chúng ta. Cho nên ta bảo hắn vì nước hy sinh thân mình, sau khi hắn nghe xong khẳng định sẽ chạy, ta đang chờ hắn chạy vào trong núi đây."
Bộ hạ: "Ơ, chúng ta không phục kích sau lưng Kiến Nô sao?"
Lão Nam Phong: "Có bệnh mới phục kích Kiến Nô trên đồng bằng. Phải dụ Kiến Nô vào trong núi Hoàng Thảo Bình rồi phục kích mới càng tốt hơn. Hương thân kia, chính là con mồi tốt nhất."
Bộ hạ: "Ơ?"
Đến lúc này, hắn mới bừng tỉnh, thì ra là thế.
Quả nhiên, gia chủ Vương gia không thể nào ngoan ngoãn canh giữ ở trong bảo để "vì nước hy sinh thân mình", đợi Lão Nam Phong đi mất tiêu rồi, hắn mới lập tức bắt đầu tổng động viên cả nhà: "Kiến Nô còn nửa canh giờ nữa sẽ tới, mau, mau thu dọn vàng bạc trang sức rồi chạy trốn, chúng ta phải chạy lên núi Hoàng Thảo Bình phía nam."
Nam nữ lão ấu của Vương gia, kể cả các thôn dân chung quanh được họ gọi vào trong bảo đều vội vàng hành động.
Vàng bạc trang sức trong nhà sớm đã được đóng gói trong túi, khoác lên là chạy. Mấy thứ đồ cổ thư hoạ thoáng có chút giá trị thì cũng vội vàng chất hết lên xe, còn phải chuẩn bị lương thực để ăn trong khi trốn vào trong núi để tránh binh tai, cũng phải vận chuyển rất nhiều xe...
Người cả một đại gia tộc nếu muốn di chuyển toàn bộ, đúng là không phải chuyện đơn giản, chỉ công tác chuẩn bị cũng phải làm rất lâu.
Đợi đến khi đội xe của Vương gia xuất phát hướng về Hoàng Thảo Bình, trên đồng bằng phía tây bắc đã xuất hiện thám báo của Kiến Nô.
Thám báo từ xa nhìn thấy, trong gia bảo phía trước có rất nhiều xe đẩy đi ra, đang chạy về trong núi phía nam, tức thì khẩn trương: "Người Hán muốn chạy trốn?"
Thám báo lập tức thúc ngựa xông tới.
Nhưng Vương gia cũng không phải hoàn toàn không có chiến lực, gia đinh thôn binh cầm lấy cung tiễn, bắn một trận mưa tên về hướng thám báo Kiến Nô.
Thám báo vừa thấy đối phương người đông thế mạnh, chỉ dựa vào mấy kỵ thám báo hiển nhiên không thể làm gì được họ, vội vàng đánh ngựa chạy về.
Rất rõ ràng, đi gọi người!
Lần này người Vương gia càng vội hơn: "Chạy mau, thám báo của Kiến Nô phát hiện ra chúng ta rồi, rất nhanh quân chủ lực của chúng sẽ tới."
"Mau! Chạy mau."
Người Vương gia ra sức chạy vào trong núi Hoàng Thảo Bình, thế nhưng người già trẻ nhỏ, xe đẩy tay thì đâu thể chạy nhanh hơn được, bọn họ liều mạng chạy cũng chỉ tiến vào sườn núi được một hai dặm mà thôi.
Trên đồng bằng phía Tây bắc vang lên tiếng ngựa chạy ầm ầm, đại đội kỵ binh xuất hiện, phía sau kỵ binh còn có bộ binh đi theo.
"Người Hán muốn chạy vào trong núi!"
"Đuổi theo bọn họ."
"Tiền tài này đều là của chúng ta."
Kỵ binh Kiến Nô la hét đuổi theo.
Lần này chúng nhập quan, không có mục tiêu chiến lược, chỉ đơn thuần một chữ cướp, nhìn thấy có dê béo ở phía trước, dễ gì cho phép nó chạy thoát.
Mà cùng lúc đó, các vị trí bí mật trên núi Hoàng Thảo Bình, các hỏa súng binh của dân đoàn thôn Cao Gia đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hố tán binh đã đào khắp nơi, các binh sĩ trốn ở trong hố, trên đầu trải cỏ.
Đạn đã nạp xong xuôi, ống súng từ dưới thảm cỏ thò ra ngoài.
Trên sườn núi không nhìn thấy một bóng người nào nữa, trên thực tế tràn ngập sát khí.
Người và xe đẩy của Vương gia liền chạy qua sơn đạo bên cạnh những hố tán binh này, có một số người thậm chí cách hố tán binh rất gần, thế nhưng binh sĩ của thôn Cao Gia không hề động đậy, giống như không hề tồn tại.
Người Vương gia đang hoảng hốt chạy, cũng hoàn toàn không lưu ý...
"Đuổi theo!"
"Đuổi theo họ, tiền sẽ là của chúng ta."
Kỵ binh Kiến Nô la hét xông lên sườn núi.
Người Vương gia đã vào núi được hai dặm, kỵ binh cũng không thể đuổi kịp họ ngay được, cũng chỉ có thể dọc theo sơn đạo gồ ghề chạy lên trên núi, sơn đạo còn thường xuyên quanh co, chỗ không có đường toàn là đá tảng.
Kỵ binh cũng không thể xông bậy bạ vào đống đá, chỉ có thể dọc theo sơn đạo ngoằn ngoèo chạy lên trên, từng vòng từng vòng đi lên.
Rất nhanh, họ liền đi tới nửa sườn núi.
Người Vương gia ở đằng trước sợ quá kêu cha gọi mẹ, một số người già và phụ nữ trẻ em chạy không được nhanh thì sợ quá bật khóc. Họ nhìn ra được tới, mình chạy không thoát, bị Kiến Nô đuổi theo chỉ là việc sớm muộn.
Nhưng mà đúng lúc này, Lão Nam Phong cười khẩy một tiếng, đột nhiên nhảy ra khỏi hố tán binh mình ẩn núp, giơ tay một phát súng: "Đoàng!"
Bắn quá tùy ý, nên không trúng!
Thế nhưng, một phát súng này của hắn đã mở ra khúc dạo đầu của bài nhạc giao hưởng.
Các hố tán binh trên sườn núi đồng loạt khai hoả.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Hầu như trong nháy mắt tiếng súng vang vọng khắp Hoàng Thảo Bình.
Kỵ binh Kiến Nô chỉ nhìn thấy trên sườn núi phía trước khắp nơi đều có ánh lửa và khói trắng bốc lên, tiếp theo chính là ngực mình đau nhói, kêu thảm một tiếng, rồi ngã ngửa về phía sau.
Trong nháy mắt liền thương vong nặng nề.
Mà người Vương gia thì bỗng chốc ngẩn ra.
Họ cũng không ngờ tới, trên khu đất trống bên cạnh mình lại có một đám người xuất hiện, còn cầm hỏa súng, bắn túi bụi về phía sau lưng Kiến Nô.
Trong nháy mắt Kiến Nô đã bị bắn cho người ngã ngựa đổ.
Một lão nhân của Vương gia thật sự đi không đặng, vốn đang ngồi trên bãi cỏ bên đường thở hổn hển chờ chết, nhưng không ngờ, tại nơi bên cạnh cách mình chưa tới nửa trượng có một người chui ra, còn quay về Kiến Nô khai hoả.
Lão nhân thiếu chút nữa bị dọa cho trực tiếp đi gặp diêm vương, nhưng chờ khi ông ta rõ ràng là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt ông liền mừng như điên, hai tay bưng lỗ tai quát to: "Giết, giết sạch đám Kiến Nô chó đẻ này đi!"
"Chúng ta...đây là đi vào trận địa phục binh của quan binh rồi?"
Tất cả người Vương gia đều ngớ ra, như đứng chết trân.
Chỉ có một mình gia chủ Vương gia thì vẻ mặt đầy xấu hổ, nhìn Lão Nam Phong trượt từ trên sườn núi xuống. Gia chủ Vương gia liền quỳ phịch xuống đất: "Nam tướng quân...ta...thảo dân...ta..."
Lão Nam Phong vỗ vai hắn và nói: "Rất tốt, ngươi làm rất tốt, giả bại dụ địch thâm nhập mai phục, diễn rất thật. Ngươi trời sinh chính là diễn viên đỉnh cấp đó. Có muốn nổi tiếng không, ta giúp ngươi."
Gia chủ Vương gia ngớ người: "Ta không diễn, ta thật sự đang chạy trốn mà."
Lão Nam Phong cười ha ha: "Nói nhảm, sao ta không biết là ngươi đang chạy trốn thật? Đùa với ngươi thôi!"