Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Tranh Công Lao

Chương 829: Tranh công lao Chương 829: Tranh công lao

Rất nhanh, quân Kiến Nô đuổi theo lên sườn núi đã bị đánh cho thảm không nói nổi.

Bộ binh theo phía sau đang do dự có cần xông lên cùng "Thần cơ doanh quân Minh" quyết một trận tử chiến hay không, liền nghe được bên cạnh cũng vang lên tiếng la giết, Lão Nam Phong cũng sẽ không đem hết trứng gà đặt cùng một rổ.

Hắn an bài phục binh trên sườn núi đa số là hỏa súng binh mới.

Mà lão binh Cố Nguyên tâm phúc của mình thì đều mai phục ở bên hông.

Đám người này đánh trận rất liều mạng, thủ đoạn độc ác, hơn nữa tên nào cũng thích tranh công.

Mặc dù sau khi gia nhập thôn Cao Gia đã trải qua giáo dục "chiến lợi phẩm phải sung vào công quỹ", "chiến công là vinh dự thuộc về tập thể", nhưng sự hun đúc nhận được khi làm quan binh nửa cuộc đời của họ trước đó thì vẫn còn, khi đánh trận xông lên đầu tiên liền có công lao như "tiên phong", đó là ký ức đã thuộc về cơ thể.

Bọn họ rất rõ ràng, cho dù chiến công là của tập thể, nhưng nếu cá nhân đánh tốt, vẫn sẽ nhận được Thiên Tôn và Lão Nam Phong ưu ái.

Được Thiên Tôn ưu ái chính là giản tại tiên tâm(*), sẽ phát cho họ các phần thưởng đặc biệt, một viên đồ ăn hiếm lạ là có thể phát tài.

(được thần tiên coi trọng)

Được Lão Nam Phong ưu ái không chỉ có thể thăng quan trong quân đội, ở trong Văn Phòng Minh Tinh thế giới phồn hoa cũng được thăng quan, khi đóng phim thậm chí có thể diễn vai quan trọng, nhìn Trần Thiên Hộ người ta kìa, hiện tại phong cách cỡ nào.

Các lão binh Cố Nguyên hú lên một tiếng rồi xông ra từ điểm mai phục.

Đấu pháp của đám người này hoàn toàn không giống với các hỏa súng binh của thôn Cao Gia huấn luyện ra.

Dân binh thôn Cao Gia toàn là nhát chết thích chơi hỏa súng, trọng điểm chính là lấy thủ làm công, chiến công không quan trọng bằng bảo mệnh.

Nhưng ý nghĩ của các lão binh Cố Nguyên thì ngược lại, bảo mệnh làm gì quan trọng bằng chiến công? Nếu sợ chết chơi hoả súng, ai đánh chết tên địch nào cũng không làm rõ, vậy thì tranh công thế nào? Vậy thì xông lên, mới có thể giản tại tiên tâm.

Một đám trên tay cầm hỏa súng, xông tới Kiến Nô.

Vừa chạy băng băng, còn vừa nổ súng.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"

Khói trắng lượn lờ, họ bắn xong một phát súng, cũng không nạp đạn, mà trực tiếp đeo hỏa súng ra sau lưng, sau đó rút ra yêu đao từ bên hông.

"Xông lên!"

"Tuổi trẻ cuồng vọng dám xung phong, tương lai mới có thể làm phú ông."

"Một vết sẹo một phần công, thăng quan phát tài ta phong cách."

"Xông lên!"

Kiến Nô quay đầu nhìn: "Mẹ nó, biên quân người Hán!"

Con mẹ nó đây là biên quân không sai được!

Người Hán chỉ có biên quân mới có thể đánh với Kiến Nô, còn lại toàn là gà con.

Đôi bên lập tức xông vào nhau.

Vừa tiếp chiêu, Kiến Nô liền cảm thấy không bình thường.

Nhánh biên quân này bình thường ăn cái gì? Con mẹ nó người nào cũng thân thể cường tráng, rất có sức lực, khác hoàn toàn với các biên quân thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mặt mày xanh xao vàng vọt.

Hơn nữa trang bị của đám người này còn con mẹ nó rất tốt.

Đôi bên vừa va chạm yêu đao, cheng một tiếng, đao của Kiến Nô liền mẻ luôn.

Kiến Nô: "! ! !"

Cố Nguyên binh cười ha ha, một đao chém đầu của Kiến Nô bay lên cao.

Chất lượng nước thép của thôn Cao Gia đã tốt đến mức có thể "đúc" ra hỏa súng, dùng nước thép này "rèn" ra đao, chất lượng sao có thể kém được?

Bị mẻ là còn đỡ, có một số Kiến Nô đao trong tay giòn hơn, đôi bên va chạm một đao, đao của Kiến Nô liền trực tiếp gãy làm đôi.

Quân Kiến Nô trước đó đã bị hỏa súng đánh qua, sĩ khí đi xuống, binh lực giảm mạnh, hiện tại lại bị vũ khí trang bị, tố chất thân thể của đối phương áp chế mọi mặt, thì đâu còn là đối thủ của biên quân Cố Nguyên.

Sau một hồi chiến đấu thống khoái lâm li, chém như thái rau, trò chơi kết thúc.

Gần nửa quân Kiến Nô ngã xuống trên sườn núi Hoàng Thảo Bình.

Một nửa còn lại thì chật vật chạy trốn, lui về hướng tây bắc.

Cả đám biên quân Cố Nguyên muốn tranh công thì còn đang đuổi theo, Lão Nam Phong lại minh kim thu binh, giặc cùng đường không được đuổi, đuổi cố dễ gặp chuyện không may.

Dân đoàn thu binh trở về.

Lão Nam Phong đứng ở trước mặt đám người của thôn Vương Gia Diêu: "Vương viên ngoại đúng không?"

Gia chủ Vương gia vội vàng tiến lên hành lễ.

Lão Nam Phong nói: "Lão tử không thích tranh công."

Vương viên ngoại: "Ơ?"

Lão Nam Phong cười ha ha: "Lão tử bình sinh khép mình, không thích trang bức. Cho nên, sau này nếu như có người của triều đình tới hỏi, ngươi cứ nói, những Kiến Nô này đều là ngươi suất lĩnh gia đinh và dân đoàn thôn binh giết, hiểu chưa?"

Vương viên ngoại hít thật sâu một hơi lạnh: "Hả?"

Vẫn là lần đầu tiên hắn thấy có loại quan binh không tranh công.

Hắn đâu biết, Lão Nam Phong vốn không cần triều đình luận công ban thưởng, hắn chỉ cần Thiên Tôn thưởng cho hắn là đủ rồi, báo công cũng phải báo với Thôn uỷ thôn Cao Gia, không cần báo với triều đình, cho nên đối mặt với bên triều đình, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Lão Nam Phong tiếp tục phân phó: "Ngươi gọi hết mọi người ở nông thôn chung quanh, bảo mọi người trốn vào sơn lâm phía nam."

Vương viên ngoại: "Không phải ngài đã giúp chúng tôi đẩy lùi Kiến Nô rồi sao?"

Lão Nam Phong lắc đầu: "Vừa mới đến chỉ là một nhóm nhỏ mà thôi, Kiến Nô bốn lộ đại quân, đang tập trung về Ứng Châu."

Nghe nói thế Vương viên ngoại tức thì sợ đến ngây người ra, thì ra thôn Vương Gia Diêu này cách Ứng Châu chỉ gần 40 dặm lộ trình, hơn nữa toàn bộ là bình nguyên.

Hơn 40 dặm, kỵ binh Kiến Nô có thể đến trong chốc lát.

Khoảng cách này đúng thật phải đi lánh nạn rồi.

Vương viên ngoại vội vàng nghe lời, ngoan ngoãn phái người đi truyền tin, gọi người của các thôn trang chung quanh trốn vào sơn lâm phía nam --

Ngay khi tình hình tại phủ Đại Đồng đang diễn ra rất kịch liệt...

Vùng phía nam Sơn Tây, huyện Viên Khúc, Chi Ma Câu.

Trong câu có một sơn thôn kỳ lạ.

Thôn rất lớn, bên trong toàn là nhà gỗ, tầng tầng lớp lớp, lớn hơn thôn bình thường không chỉ gấp đôi, gần như có thể gọi là trấn.

Thì ra, ở đây là nơi đóng quân của ba vị lưu khấu được chiêu an, phân biệt tên là Hạ Tông Hán, Lưu Hạo Nhiên, Cao Gia Kế.

Ba người này vốn là đạo tặc Sơn Tây, vào mấy năm trước, khi lưu khấu Thiểm Tây qua sông tiến vào Sơn Tây, ba người liền nhân cơ hội đứng lên gây rối tạo phản, mượn thời cơ đại quân lưu khấu Thiểm Tây tai họa thiên hạ, ba người giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm.

Sau đó, chủ lực lưu khấu Thiểm Tây chia làm hai lộ, một lộ hồi Thiểm, một lộ thì qua sông đi Hà Nam.

Ba người tức thì cảm giác được thế đơn lực cô, không thể làm loạn nữa.

Vì vậy ba người xin hàng với quan phủ.

Vừa lúc gặp phải Đái Quân Ân tới Sơn Tây nhậm chức đảm nhiệm tuần phủ.

Đái Quân Ân là một người hiền lành, không đủ tâm ngoan thủ lạt, không thể như Hồng Thừa Trù sai khiến Hạ Nhân Long sát hàng, liền tiếp nhận ba người xin hàng, an bài ba người suất lĩnh thuộc hạ cũ, khai hoang làm ruộng, an sinh lập mệnh trong Chi Ma Câu.

Lúc này, Hạ Tông Hán đang bưng một bát cháo bột mì rất loãng mà húp, mày nhăn lại: "Con mẹ nó, mỗi ngày chỉ có thể ăn mấy thứ này, tuyệt không vui vẻ chút nào, vẫn là thời gian chúng ta giết người cướp của trước đây thoải mái hơn."

Lưu Hạo Nhiên: "Đại ca nói rất phải, ài."

Cao Gia Kế lên tiếng: "Đại ca nhị ca, huynh đệ ta cũng rất nhớ thời gian vui vẻ trước đây, đệ thấy, chúng ta dứt khoát tái khởi đi."

Hạ Tông Hán: "Tái khởi lúc này? Làm được sao? Bọn Sấm Vương đã chuyển đến Hà Nam rồi, chúng ta tại Sơn Tây thế đơn lực cô."

Cao Gia Kế nói: "Hì hì, hai vị đại ca. Ngày hôm qua tam đệ ta đi ra ngoài một vòng, đã hỏi thăm một chút, nghe nói Kiến Nô đang tấn công Tuyên Phủ Đại Đồng, khiến cho phía bắc đang rất hỗn loạn. Quan binh Sơn Tây đều đi phía bắc hết rồi. Quân của Hình Hồng Lang đạo Hà Đông kia, vốn có 3000 binh mã, ép cho chúng ta không dám nhúc nhích, nhưng hiện tại chỉ còn lại 500 người thôi, chính là cơ hội tốt để chúng ta đến đạo Hà Đông đánh cướp một phen."
Bình Luận (0)
Comment