Chương 830: Phê duyệt than đá cho ta đi
Chương 830: Phê duyệt than đá cho ta đi
Ba tên Hạ Tông Hán, Lưu Hạo Nhiên, Cao Gia Kế cứ thương lượng như thế, quyết đoán khởi binh.
Người trong Chi Ma Câu toàn là thuộc hạ cũ của chúng, trước đây theo ba người giết người cướp của, cơm no rượu say, sống vô cùng kiêu ngạo. Một năm gần đây chịu uất ức làm ruộng, trong lòng sớm đã nghẹn một bụng tức.
Vừa nghe nói Kiến Nô gây rối, thực lực quan binh không đủ, nếu thủ lĩnh phản, các lão tặc đều hưởng ứng.
Chỉ nháy mắt, ba người lại lôi kéo được 5000 đại quân.
Hạ Tông Hán lớn tiếng nói với tất cả bộ chúng: "Đạo Hà Đông rất giàu, bên đó có xưởng muối, còn có xưởng dệt, xưởng xi măng, xưởng mỏ than, xưởng sắt thép...mới xây. Công nhân ở đó đều rất giàu, nhà nào cũng có tiền. Nhưng bọn họ có tiền cũng không cho chúng ta tiêu xài, dựa vào cái gì bọn họ cơm no rượu say, chúng ta lại phải uống gió tây bắc? Chúng ta đến đạo Hà Đông cướp con mẹ nó một phát, giết sạch đám vi phú bất nhân đó đi, phát tài một phen, sau đó vượt qua Hoàng Hà, đi tìm Sấm Vương đại ca nhập bọn."
Mọi người: "Được!"
Năm nghìn đại quân, lén lút ra khỏi Chi Ma Câu, dọc theo đường nhỏ giữa núi, đi về hướng đạo Hà Đông hướng tây nam. . . --
Thành đông Hà Đông, bên ngoài hơn 20 dặm, trên một khu vực đất hoang có xây một nhà xưởng rất lớn.
Tên đầy đủ là "tổng xưởng sắt thép Sơn Tây Vận Thành", tên gọi tắt "xưởng Vận Cương".
Nhà xưởng xây có vẻ hẻo lánh, lại xa xôi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lý Đạo Huyền đã hấp thu kinh nghiệm của hậu thế "nhà xưởng quốc doanh chuyển ra vùng ngoại ô", ngay từ đầu đã quyết định xây loại nhà xưởng lớn như xưởng sắt thép rời xa nội thành, tránh cho sau này nhân khẩu đông đúc, nội thành quá chật, nhà xưởng lại phải chuyển thêm một lần.
Sáng sớm, các công nhân trong nhà xưởng đã thức dậy.
Đông đảo công nhân làm một bài thể dục buổi sáng trên thao trường trong nhà xưởng để rèn luyện sức khoẻ.
Một ít công nhân thì tập trung đến nhà ăn, bưng bát cháo, gặm dưa muối, uể oải bắt đầu một ngày mới của mình.
Trong số những công nhân này có hai người đặc biệt, một người tên Tề Thành, một người tên Trần Nhị Cẩu, hai người đều là công nhân kỹ thuật, trên đầu đội mũ lam.
Nhưng mũ lam của họ lại không quá giống mũ lam của người khác, trên mũ của họ có vẽ một vòng tròn, trong vòng tròn viết một chữ "thí", biểu thị dùng thử.
Thì ra hai người này đều là phạm nhân trong núi Hoàng Long, nhưng bởi vì các nơi thiếu nhân lực kiến thiết, hai người lại biết chút kỹ thuật, cho nên đạt được "ân chuẩn đặc biệt", lập công chuộc tội.
Lúc này hai người đang ngồi bên cạnh thao trường, vừa gặm bánh màn thầu dưa muối, vừa nhìn công nhân khác chạy xung quanh thao trường.
Công nhân sắt thép thật đúng là khác với công nhân bình thường, mỗi người đều có sức khoẻ tốt, thân thể to cao, trên làn da màu cổ đồng ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh sáng mặt trời buổi sáng còn lập loè phát sáng.
Tề Thành có chút ước ao: "Thật là có chút đố kị vớ họ, nếu không phải trên mũ của ta có chữ 'thí', ta cũng có thể tự tin mà sống như họ rồi."
Trần Nhị Cẩu cười: "Đừng lo lắng, chúng ta đi ra lập công chuộc tội cũng lâu rồi, đã lập công không ít, cũng đã giảm rất nhiều hình phạt, cùng lắm là một năm nữa, chúng ta sẽ mãn hình thôi."
Tề Thành phấn chấn: "Cũng phải, một năm sau, chúng ta có thể bỏ đi chữ 'thí' trên mũ rồi. Ha ha ha, đến lúc đó chúng ta cũng là dân thôn Cao Gia quang vinh, có thể nhận tiền công cao như các mũ lam khác, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn."
Hai người càng nói càng vui sướng, cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hẳn lên.
Đúng lúc này, một công nhân đội mũ vàng chạy tới, từ xa đã chào hỏi với hai người: "Tề công, Trần công, bên thôn Cao Gia có một chiếc xe cổ quái tới đó, chúng tôi nhìn không rõ, hai người có thể tới cửa xưởng xem được không?"
Tề Thành và Trần Nhị Cẩu vội vàng đứng dậy, cười nói: "Tới đây tới đây!"
Hai người nhanh chóng đi tới cổng "Xưởng Vận Cương", chỉ thấy ở đây đã tập trung rất nhiều mũ vàng, đang làm một vòng nhìn vào bên trong, không biết đang nhìn thứ ngạc nhiên gì.
Hai người chui vào trong đám người, vừa nhìn mới biết thì ra họ đang xem một chiếc xe bằng sắt cổ quái, vẻ ngoài hơi giống xe lửa, nhưng cũng không phải chạy trên đường ray, mà là có thể chạy trên mặt đường xi măng, rất phong cách.
"Oa, đây là đồ vật gì thế?" Tề Thành và Trần Nhị Cẩu cũng không khỏi giật mình.
"Đây là xe hơi mới nhất Bạch công tử mới nghiên cứu ra." Tài xế lái xe dương dương đắc ý nói: "Không cần đường ray, chỉ cần nơi nào có đường là nó có thể đến nơi...Ta là tài xế đời đầu tiên, chạy nó suốt một đường từ bản thôn thôn Cao Gia đến đây, đủ xa chứ? Ha ha ha ha! Chẳng qua...nó ngốn than đá quá."
Nói xong, tài xế liền kêu thảm: "Trong Xưởng Vận Cương có than đá không? Mau cho ta một ít, than đá của ta cháy hết rồi, xe không thể động nữa."
Các công nhân vây xem liền bật cười: "Nơi này là xưởng sắt thép, đương nhiên là có than đá, ha ha ha, thế nhưng không thể cho ngươi không được, cái này cần lãnh đạo ký tên phê duyệt."
"Lãnh đạo đâu? Lãnh đạo của các ngươi đâu?"
Tài xế không ngừng kêu thảm.
"Lãnh đạo đi công tác rồi." Các mũ vàng cười: "Hiện tại trong nhà xưởng lớn nhất chính là Tề công và Trần công."
Sau đó các mũ vàng tách ra hai bên, liền đẩy Tề Thành và Trần Nhị Cẩu đi ra.
Tài xế liếc nhìn mũ lam trên đỉnh đầu Tề Thành và Trần Nhị Cẩu, phía trên còn vẽ một chữ "Thí", liền rõ ràng đây là hai phạm nhân lập công chuộc tội, trong bụng không khỏi thầm nghĩ: Hiện tại xưởng Vận Cương lại do hai phạm nhân đứng ra nói chuyện sao? Thật thái quá!
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt lại mỉm cười nói: "Hai vị mũ lam đại ca, có thể phê duyệt một ít than đá cho ta không? Chiếc xe này của ta là xe thí nghiệm số 2 của Bạch công tử, một sản phẩm Khoa học Công nghệ đỉnh cấp của thôn Cao Gia, tương lai sẽ gánh vác ngành vận tải trên đường bộ của thôn Cao Gia. Ngươi phê duyệt than đá cho ta, thôn ủy hội khẳng định sẽ đồng ý."
Tề Thành và Trần Nhị Cẩu đang nhìn chiếc xe mà chậc lưỡi tán thán, nghe tài xế nói vậy, đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì.
Tề Thành gọi người cầm giấy bút tới, viết một mẩu giấy, duyệt cho xe thí nghiệm của Bạch công tử XXX cân than đá, ký tên của mình vào, đóng dấu vân tay...
Sau đó liền có công nhân đi xách ra hai sọt than đá, mỉm cười giúp tài xế đổ than đá vào trong hộp trữ than đá trên xe.
Cả đám người đang tất bật...
Đột nhiên!
Góc đông bắc xưởng Vận Cương, vang lên âm thanh "đông đông đông", đó là tiếng gậy đập vào gậy trúc rỗng ruột.
Là tiếng cảnh báo!
Tiếp theo, công nhân phụ trách canh gác phía đông bắc la lên: "Có tặc quân đang công tới, có tặc quân đang công tới, đóng cửa xưởng, mau, mau đóng cửa xưởng."
Tiếng la này khiến cho cả xưởng Vận Cương tức thì như nổ tung.
Khắp nơi đều vang lên tiếng la hét sợ hãi.
Đông môn và bắc môn của nhà xưởng, hai tấm cửa sắt thật lớn lập tức đóng lại, phát ra tiếng vang chói tai.
Trong nhà xưởng khắp nơi là công nhân chạy loạn, mà gia quyến của các công nhân cũng đổ ra từ khu gia thuộc, chạy lăng xăng như con ruồi không đầu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tặc quân ở đâu?"
"Tặc quân từ đâu tới vậy?"