Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 836 - Chương 836: Ngươi Hỏi Lương Tâm Trả Lời Ta Một Câu

Chương 836: Ngươi hỏi lương tâm trả lời ta một câu Chương 836: Ngươi hỏi lương tâm trả lời ta một câu

Đới Quân Ân vẻ mặt ngơ ngác xem xong "Đại hội biểu dương", nhìn thấy rất nhiều "Dân binh ưu tú" được nhận giấy khen và tiền thưởng, tiếp theo trên tường thành lại còn bắt đầu biểu diễn ca múa, "Đại biểu văn nghệ" được các nhà xưởng cử đến, ca hát nhảy múa trên tường thành.

Ca múa của bọn họ so với người chuyên nghiệp thì kém xa, nhưng công nhân xem lại rất vui vẻ, người người hò hét ầm ĩ.

Đới Quân Ân và hai vị tham tướng lúc này mới rốt cục có cơ hội tách khỏi đám đông, chen đến bên cạnh Hình Hồng Lang đang nghỉ ngơi dưới đài: "Hình tướng quân, nơi này của các người, rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Hình Hồng Lang quay đầu nhìn lại, ôm quyền: "A, tuần phủ đại nhân! Nơi này của chúng tôi đang ăn mừng đánh bại tặc quân..."

Hai người bla bla, nói chuyện vô số lời, rốt cuộc kể rõ ràng ra chuyện ba tên tặc khấu tấn công xưởng Vận Cương bị dân binh đánh bại.

Đới Quân Ân và hai vị tham tướng nghe xong quá trình sự việc, trong lòng cũng không khỏi kinh dị: Việc này quá hoang đường! 5000 tặc binh, thế mà lại bị dân binh đạo Hà Đông đánh bại. Quân chính quy cũng không cần phải xuất động a, dựa vào toàn bộ dân binh, việc này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.

Hình Hồng Lang lấy ra ba cái hộp, bên trong đựng đầu của ba tên thủ lỉnh: "Ba tên thủ lĩnh này, giao cho tuần phủ đại nhân."

Đới Quân Ân hai tay nhận lấy, tỏ ra xấu hổ: "Phần công lao này, ta sẽ thay Hình tướng quân bẩm báo lên trên."

Hình Hồng Lang lắc đầu: "Đây không phải công lao của ta, là công lao của dân binh. Phần công lao này nếu báo cáo lên trên người mạt tướng, mạt tướng ăn ngủ không yên, tuần phủ đại nhân cứ trực tiếp báo công lao của các hương dân địa phương đi."

Đới Quân Ân gật đầu, cũng được, cứ làm như vậy đi.

"Đúng rồi!" Đới Quân Ân nói: "Hình tướng quân, cô phái phần lớn bộ hạ đi Tuyên Phủ, Đại Đồng, không biết tình hình chiến sự bên đó như thế nào rồi?"

Hình Hồng Lang cười toe toét: "Tình hình chiến sự bên đó rất tốt, du kỵ binh Kiến nô gần Đại Châu đã bị tiêu diệt sạch. Hiện tại quân ta án ngữ Nhạn Môn Quan, phòng ngừa bộ đội du kỵ của Kiến nô nhập quan cướp bóc, đồng thời chia binh hai đường xuất quan, tiến về phía Ứng Châu..."

Đới Quân Ân nghe đến đó, trong lòng càng kỳ lạ: Ta ở Thái Nguyên tin tức lại còn không linh thông bằng ngươi ở Hà Đông? Con đường tin tức của ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có?

Hình Hồng Lang: "Tóm lại, đa tạ tuần phủ đại nhân chạy tới cứu viện đạo Hà Đông. Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hiện tại, vẫn là chống lại Kiến Nô phía Bắc, tuần phủ đại nhân vẫn nên nhanh chóng dẫn quân trở về tọa trấn Thái Nguyên đi."

Đới Quân Ân nghe xong lời này, cũng cảm thấy có lý, ôm quyền, lại vội vàng dẫn theo hai vị tham tướng lần nữa Bắc thượng, trở về Thái Nguyên --

Phủ Đại Đồng, phía tây nam, thôn Tân Mã Doanh.

Phía bắc thôn có một tòa thổ bảo Tân Mã từ xưa.

Đây là một tòa biên bảo của trấn Đại Đồng, được xây dựng vào thời Chu Nguyên Chương thành lập Đại Minh, giống như cổ bảo Vương Gia Xá ở Thiểm Bắc, chuyên dùng để phòng thủ dị tộc.

Đóng trong bảo có 110 binh sĩ biên quân, do một vị bách tổng suất lĩnh.

Nhưng mà...

Mọi người đều hiểu!

Binh lực thực tế của Tân Mã bảo chỉ có sáu mươi.

Lúc này, sáu mươi tên binh sĩ này, đang run rẩy trong Tân Mã bảo nhỏ bé.

Ngay vừa rồi, thám báo của Kiến nô đã phát hiện ra tòa biên bảo nhỏ bé này, sau khi quay về biên bảo thổi vài tiếng còi ở phía xa, thám báo của Kiến nô bỏ đi.

Nhưng mà, các binh lính đều biết, "Đi" đại diện cho "Đến".

Rất nhanh, đại quân của Kiến Nô sẽ đến đây.

Thổ bảo nhỏ bé, sáu mươi binh lính, là không thể nào chống đỡ được đại quân Kiến Nô, châu chấu đá xe, chỉ có một con đường chết.

"Chúng ta bỏ chạy đi!" Bách tổng đại nhân của Tân Mã bảo lên tiếng: "Chi bằng chạy trốn còn hơn là ở đây chịu chết."

Một tên binh sĩ nói: "Thủ lĩnh, bỏ chạy chúng ta sẽ trở thành đào binh, sau này sẽ bị chém đầu."

Bách tổng: "Chúng ta đi tìm lưu khấu, đầu quân cho lưu khấu."

Binh lính dưới trướng hắn im lặng...

Mệnh lệnh loại này thật sự không muốn nghe, nhưng mà, không nghe thì sao?

Cố thủ ở đây, chỉ có một con đường chết!

Cuối cùng, sáu mươi tên binh sĩ đều nghe theo phân phó của bách tổng, thu dọn tài sản vàng bạc, mang theo vợ con của mình, tổng cộng hơn một trăm người, bỏ mặc biên bảo, lén lút bỏ chạy về phía Nam.

Bọn họ là đào binh, tất nhiên không thể đi đường lớn, chỉ có thể chuyên đi đường rừng núi, đi những con đường người bình thường không đi.

Phía trước có một khe núi, tên là "Khẩu Tiền Dục".

Đoàn người vừa mới chui vào trong khe núi, liền nghe thấy xung quanh vang lên tiếng quát, tiếp theo, phía sau tảng đá hai bên khe núi, phía sau thụ mộc, một đám người thò đầu ra. Mỗi người trong tay đều cầm một cây hỏa súng, chỉa về phía biên quân trong khe núi.

Biên quân sợ hãi, nhưng bọn họ nhân số quá ít, lại mang theo gia quyến, bị bộ đội hỏa súng bao vây. Ngay cả một chút ý chí phản kháng cũng không dám có, vội vàng hạ vũ khí, giơ cao hai tay, tuyên bố đầu hàng.

Bách tổng cố lấy dũng khí, quét mắt nhìn một vòng, nhìn thấy y phục trên người của đám người này không giống của Kiến Nô, cũng không có để kiểu tóc kỳ quái của Kiến Nô, liền lớn tiếng nói: "Mai phục ở đây là đội ngũ quan binh nào? Xin mời một người ra nói chuyện."

Trong phục binh có một người bước ra, mặt đầy râu quai nón, trông rất hào sảng, chính là Bạch Thủy Vương Nhị. Hắn hiện tại quanh năm để mặt đầy râu, còn hiệu quả hơn thuật dịch dung, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng hỏi ta là ai, trước tiên nói ngươi là ai đi? Nhìn cách ăn mặc của các ngươi, chắc là biên quân của phủ Đại Đồng, các ngươi không ở biên cảnh chống lại Kiến Nô, lại lén lút chạy trốn về phía Nam, hừ! Nhất định là đào binh rồi."

Bách tổng tỏ ra xấu hổ: "Cái đó...chúng tôi..."

"Không cần giải thích." Vương Nhị lạnh lùng nói: "Gặp địch không dám đánh, quan binh đều là lũ phế vật vô dụng."

Hắn vừa dứt lời, bách tổng liền không vui, lớn tiếng phản bác: "Ngươi đừng có ở đó mà nói mát, đánh? Ta lấy cái gì mà đánh? Ta chỉ có sáu mươi binh lính! Vật tư thiếu thốn, ăn không no, ta lấy cái gì để đánh với Kiến Nô?"

Vương Nhị "ồ" một tiếng, không ngờ tên này bị vài trăm khẩu hỏa súng chỉa vào, mà còn dám nổi giận, to tiếng với mình, quả nhiên là nhân vật có bản lĩnh.

Vương Nhị: "Vì sao ngươi chỉ có sáu mươi binh lính? Ăn lương không của hơn bốn mươi binh lính sao? Hừ!"

Bách tổng nổi giận: "Ta lĩnh tiền khống sao? Binh lính dưới tay ta nhiều một chút, không phải càng có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình sao? Ta lĩnh tiền khống làm gì? Là quan bên trên muốn ăn, mỗi lần Tân Mã bảo có binh sĩ chiến tử, ta yêu cầu bổ sung binh lực, bên trên đều không bổ sung cho ta. Binh ít đi thì ít đi, bọn họ còn có thể phát ít tiền cho Tân Mã bảo. Số tiền phát ít đi kia, đều bị người bên trên tham ô, không có một đồng nào rơi vào túi ta."

Bách tổng uất ức kêu gào: "Mỗi lần đánh trận, huynh đệ dưới tay ta lại ít đi vài người, hiện tại chỉ còn 60 người, 60 người đó! Muốn ta dẫn theo 60 người thủ Tân Mã bảo, chống lại đại quân Kiến Nô? Ta lấy đầu ra chống sao?"

Nói đến đây, giọng hắn đã khàn đặc: "Con mẹ nó ta hỏi ngươi một câu, ngươi sờ lương tâm mình rồi trả lời ta, nếu ngươi ở vị trí của ta, ngươi có chạy không?"

Vương Nhị im lặng...

Rất lâu sau, Vương Nhị mới lên tiếng: "Vậy hiện tại ta dẫn theo 2000 binh lính xuất hiện ở đây, ta muốn ngươi cùng ta đi ngăn cản Kiến Nô, ngươi dám đi không?"

Bách tổng: "Con mẹ nó ta đương nhiên dám! Có hai ngàn người ta còn không dám sao? Coi ta là kẻ nhát gan sao?"
Bình Luận (0)
Comment