Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 837 - Chương 837: Xây Dựng Trận Địa

Chương 837: Xây dựng trận địa Chương 837: Xây dựng trận địa

Trạng thái của tên Bách Tổng lúc này, có dám cũng phải làm ra vẻ dám, không dám cũng phải làm ra vẻ dám.

Hàng trăm khẩu hỏa súng chĩa thẳng vào hắn, hắn biết chỉ cần mình dám nói một câu không dám, sẽ lập tức bị đạn bắn thành cái sàng. Cho nên, chi bằng cứ giả vờ làm hảo hán một phen!

Dù sao trấn thủ Tân Mã bảo vốn dĩ là nhiệm vụ của hắn, nếu có thêm 2000 viện binh, cũng chưa chắc không thể thủ được.

Tuy chủ lực của Kiến Nô có ba vạn, nhưng cũng sẽ không dồn hết đến đánh một cái Tân Mã bảo nho nhỏ này.

Bọn dám chạy đến đây, rất có thể chỉ là một toán quân nhỏ đi cướp bóc mà thôi.

Nghĩ đến đây, Bách Tổng dần lấy lại được dũng khí.

Không chạy nữa! Quay lại!

Chỉ thấy lượng lớn phục binh từ hai bên khe núi Khẩu Tiền Dục chui ra, trùng trùng điệp điệp, quả nhiên là một đội quân.

Toán quân này y giáp sáng bóng, trang bị của mỗi một binh lính đều thống nhất, trông vô cùng ngay ngắn, có thể thấy đây đều là tinh binh.

Quân Đại Đồng cũng không có trang bị tốt đến vậy.

Bách Tổng nhìn mà có chút hâm mộ, tiến đến gần Vương Nhị, thấp giọng hỏi: “Vị… tướng quân này… không biết ngài xưng hô như nào?”

Vương Nhị liếc hắn một cái, không muốn để ý đến, hắn ghét quan binh, từ trước đến nay vẫn luôn ghét.

Bạch Miêu từ bên cạnh chui ra, thấp giọng nói: “Chúng ta là người phương nào, không thể cho ngươi biết, ngươi nên hiểu rõ.”

Bách Tổng nhìn Bạch Miêu một cái, từ trên người hắn cảm nhận được khí chất “người này từng làm quan”, người này là võ quan triều đình, chắc chắn không sai.

Hắn ghé sát vào Bạch Miêu: “Ta hiểu rồi, các ngươi tự ý rời khỏi doanh trại, chạy đến đây đánh Kiến Nô, đúng không?”

Bạch Miêu cười khẩy: “Ngươi cũng hiểu chuyện đấy.”

Bách Tổng thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, đám người ở trên kia, áp đặt quá nhiều hạn chế với quân lính chúng ta, lúc thì cấm đi chỗ này, lúc thì cấm đi chỗ kia, cứ sợ chúng ta tạo phản.”

Bạch Miêu: “Làm binh lính, vẫn phải giữ quy củ, nếu tất cả binh lính đều không giữ quy củ, chẳng phải quốc gia sẽ đại loạn sao? Chỉ là, quy củ ở trên có phần cứng nhắc, hơn nữa, những kẻ đặt ra quy củ lại không phải người tốt, cho nên mới trói buộc chúng ta đến vậy.”

Bách Tổng: “A, đúng đúng đúng, vẫn là ngươi có trình độ, nói hay hơn ta nhiều.”

Bách Tổng sắp xếp một chút, cho gia quyến của binh lính ở lại khe núi Khẩu Tiền Dục, nấp trong góc khe núi, còn bản thân hắn thì dẫn theo sáu mươi người, đi theo sau Bạch Miêu.

Bạch Miêu là thủ lĩnh trên danh nghĩa của đội quân này, nhưng thủ lĩnh chân chính lại là Vương Nhị.

Chỉ thấy Vương Nhị trầm mặc không nói, dẫn quân tiến về phía trước.

Bách Tổng thấp giọng nói với Bạch Miêu: “Đại ca của ngươi thật khó gần gũi.”

Bạch Miêu giơ nắm đấm lên: “Cẩn thận lời nói, đại ca ta nghĩa bạc vân thiên, được mọi người kính trọng, ngươi mà dám nói xấu huynh ấy, ta sẽ đánh ngươi đấy.”

Bách Tổng giật mình, vội vàng ngậm miệng, sau đó đổi giọng hỏi: “Đội quân của các ngươi trông thật lợi hại, người đông thế mạnh, trang bị chỉnh tề. Người người đều dùng hỏa súng, đây là đội quân nhà giàu mới nổi nào vậy? Ta chỉ muốn hỏi một câu, tiền đâu ra mà lắm thế?”

Bạch Miêu liếc mắt: “Tên bách hộ biên quân lắm chuyện như ngươi, ta đây là lần đầu tiên gặp. Trước đây ta quen biết một bách hộ biên quân, người đó lạnh lùng tàn nhẫn, hung ác vô cùng, cho dù là lúc cười, người khác cũng cảm thấy hắn ta đang giết người.”

“Hắt xì!” Trần Thiên Hộ đang mua thức ăn ở khu thương mại thôn Cao Gia, vừa mới mua một củ cải trắng dài bằng cánh tay, đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh, cú hắt xì này có chút khó chịu, làm cằm hắn ta lệch đi. Hắn ta vội vàng đưa tay xoa xoa cằm, nặn mặt mình thành đủ loại hình dạng kỳ quái.

Người bán hàng rong nhìn thấy Trần Thiên Hộ đang ra sức nặn mặt mình, vẻ mặt kia cứ thay đổi liên tục giữa “Ta muốn chém chết ngươi”, “Ta muốn ăn sống ngươi” và “Ta muốn băm nát cả nhà ngươi cho chó ăn”.

Người bán hàng sợ hãi hét lên: “Ta không lấy tiền của ngài nữa, số rau này tặng hết cho ngài…”

Trần Thiên Hộ: “???”

Người bán hàng quay đầu bỏ chạy.

Trần Thiên Hộ khẩn trương, người bán hàng này sao lại chạy rồi? Chưa thu tiền mà! Trong “ba điều kỷ luật, tám mục chú ý” của Thôn Cao Gia có quy định rõ ràng, không được lấy của dân một kim một chỉ, nếu mình nhận số rau này, quay về chính là vi phạm quân pháp, tội lớn a.

Trần Thiên Hộ khẩn trương: “Đừng chạy, quay lại đây!”

Người bán hàng chạy như bay: “Ngươi đừng có qua đây.”

Trần Thiên Hộ: “Ngươi đừng chạy.”

Hai người ngươi đuổi ta chạy, chạy qua Khu thương mại Cao Gia sầm uất nhất.

Người đi đường nhìn thấy, tay trái Trần Thiên Hộ đang xoa xoa cằm, tay phải cầm một củ cải trắng dài bằng cánh tay, giống như đang cầm một con dao, liều mạng đuổi theo người bán rau.

Những người xung quanh hoảng sợ kêu lên: “Không xong rồi!”

“Trần Thiên Hộ cầm củ cải trắng truy sát người bán rau!”

“Đao pháp củ cải trắng?”

Người bán hàng chạy qua hai con phố, cuối cùng vẫn không thoát khỏi Trần Thiên Hộ.

Hắn chỉ là một người bán rau, sao có thể chạy nhanh hơn quân nhân ngày nào cũng rèn luyện cơ chứ, Trần Thiên Hộ sải một bước dài đuổi kịp, đưa tay trái ra, túm lấy cánh tay người bán hàng…

Người bán hàng sợ đến hồn bay phách lạc, quay người lại: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta cái gì cũng đồng ý làm, xin đừng giết ta.”

Trần Thiên Hộ: “Ai nha, khóc lóc cái gì thế? Củ cải này ta không mua nữa, trả lại cho ngươi được chưa?”

Hắn nhét củ cải trắng vào lòng người bán hàng…

Người bán hàng nhận lấy củ cải, hai chân đã mềm nhũn, đứng không vững, ngã xuống.

Mọi người xung quanh nhìn thấy, Trần Thiên Hộ lấy củ cải trắng làm đao, hung hăng “đâm” vào ngực người bán rau, người sau hai tay ôm lấy lưỡi dao, ngã xuống đất.

Trần Thiên Hộ phủi phủi tay, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa lắc đầu: “Kỳ quái, đây là đang làm cái quái gì vậy?” Hắn thấy mọi người trên đường đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nhịn không được hỏi: “Các ngươi nhìn cái *** gì?”

Đám đông: “Đừng nhìn vào mắt hắn, sẽ bị giết đấy, mau chạy.”

Mọi người lập tức giải tán --

Vương Nhị, Bạch Miêu, bách hộ, dẫn theo hơn 2000 binh lực, trở về Tân Mã Bảo.

Thổ bảo nhỏ bé, dường như đang dùng âm thanh già nua của mình, kể lại thời kỳ huy hoàng vào những năm đầu Hồng Vũ Đại Minh triều.

Mỗi một bảo tại biên cương, đều không phải tùy tiện tìm đại một chỗ để xây dựng, vị trí của mỗi một pháo đài, đều đại diện cho ý nghĩa chiến lược nhất định.

Tân Mã Bảo cũng như vậy, nó là thành bảo quan trọng trấn giữ vùng nông thôn rộng lớn phía tây nam Ứng Châu, nếu giữ được bảo này, thì hàng chục ngôi làng phía sau có thể tránh khỏi tai họa chiến tranh. Còn nếu bảo này thất thủ, vô số dân chúng sẽ bị tàn sát.

Vương Nhị liếc nhìn thổ bảo nhỏ bé đáng thương này, lắc đầu: “Bảo quá nhỏ, không thể sử dụng được, không chứa nổi hai ngàn người chúng ta.”

Bạch Miêu lập tức lớn tiếng ra lệnh: “Công binh doanh!”

Một binh lính bước lên trước một bước, xoạt một cái giơ tay chào: “Công binh doanh có mặt!”

Bạch Miêu: “Lập tức xây dựng trận địa phòng ngự.”

“Tuân lệnh!”

Công binh doanh lập tức cầm xẻng bắt tay vào việc…

Rất nhiều binh lính bình thường không phải công binh, cũng cùng nhau hành động…

Bên cạnh Tân Mã bảo nhỏ bé, mọi người đào đất không ngừng…

Từng hố tán binh, từng chiến hào, nhanh chóng được hình thành, lấy Tân Mã bảo làm trung tâm, lan ra xung quanh, biến cả một vùng rộng lớn thành trận địa của thôn Cao Gia.

Hai ngàn hỏa súng binh, đều nhảy vào hố tán binh và chiến hào, rất nhanh, tất cả đã vào vị trí.
Bình Luận (0)
Comment