Chương 851: Tại hạ Cố Viêm Vũ
Chương 851: Tại hạ Cố Viêm Vũ
Lý Đạo Huyền thấy thư sinh ghi chép những điều này, không khỏi có chút hứng thú.
Tiếp tục tập trung chú ý vào hắn.
Chỉ thấy thư sinh kia xoẹt xoẹt trên giấy miêu tả một phen về xe lửa, rất nghiêm túc suy nghĩ, lại thở dài một hơi, ở phía sau đặc biệt chú thích một câu: “Vật này quá mức thần kỳ, người chưa từng thấy nhất định không thể tin tưởng, thận trọng truyền ra.”
Lý Đạo Huyền mỉm cười.
Không mất bao lâu, xe lửa đã đến huyện Tam Nguyên cách đó ba mươi dặm.
Nơi này đã chỉ là một trạm dừng chân, đội thi công của Chu Tồn Cơ hiệu suất cũng không tệ, đã kéo dài đường sắt phía tây đến huyện Lạc Xuyên, cách Diên An chỉ còn một nửa lộ trình.
Huyện Tam Nguyên đã không còn là điểm cuối.
Tuy nhiên, Lý Đạo Huyền lại cần phải xuống xe ở đây, lần này y ngồi xe lửa ra ngoài, chính là chuyên môn vì đến huyện Tam Nguyên, ăn thịt hấp Tam Nguyên và kẹo vừng Tam Nguyên.
Thiên Tôn tham ăn cũng không có sở thích gì khác, ngày ngày ở nhà, trừ trêu chọc các người tí hon, chính là nghiên cứu một chữ ăn.
Y không còn chú ý tới thư sinh họ Cố kia nữa, xách lồng chim lên, xuống xe lửa.
Vừa ra khỏi trạm xe lửa Tam Nguyên, liền nhìn thấy một dãy phố thương mại náo nhiệt phồn hoa, tên là “Phố ẩm thực Tam Nguyên”.
Đây là Chu Tồn Cơ làm!
Học theo Tây An đông ngoại ô của Lý Đạo Huyền làm, dựng một hàng quán xá và sạp hàng đơn giản, triệu tập đông đảo tiểu thương đến đây bày sạp bán món ăn đặc sản của huyện Tam Nguyên.
Phố ẩm thực này trực tiếp đối diện với cửa ra trạm xe lửa, vị trí thật sự là hoàng kim, phàm là du khách xuống xe lửa ở đây, nào có đạo lý nhịn được mà không ăn vài món?
Lý Đạo Huyền xách lồng chim đi qua ngồi xuống, gọi vài món ăn vặt, ăn uống vô cùng sảng khoái.
Đang vui vẻ, nhóm thư sinh kia lại tới.
Hóa ra, đám thư sinh này cũng là đến huyện Tam Nguyên du xuân.
Một đám người ở bên sạp hàng rong vừa ăn uống, vừa làm ra một phen cống hiến xuất sắc cho GDP của huyện Tam Nguyên.
Lý Đạo Huyền vốn không định để ý tới bọn họ nữa, liền nghe thấy thư sinh họ Cố kia nói: “Chư vị, các ngươi có phát hiện, Tần vương phủ làm cái xe lửa và phố ẩm thực Tam Nguyên này, rất không tệ nhỉ.”
Các thư sinh: “Cố huynh có cao kiến gì?”
Cố huynh nói: “Xe lửa tiện lợi như thế, không đến nửa canh giờ đã đưa chúng ta từ Tây An đến huyện Tam Nguyên, vậy những người giống như chúng ta nguyện ý đến huyện Tam Nguyên du xuân, tự nhiên sẽ ngày càng nhiều. Mà nơi này lại tổ chức lên một con phố ẩm thực, dùng món ăn đặc sản địa phương chiêu đãi du khách, hai chiêu này hợp nhất lại mà sử dụng, các ngươi xem… Vốn dĩ huyện Tam Nguyên nghèo nàn, hiện tại liền giống như những huyện giàu có ở Giang Nam, trở nên rất có sức sống.”
Các thư sinh vẻ mặt ngơ ngác: “Ồ, Là như vậy sao?”
Cố huynh thấy không ai hiểu được mình đang nói gì, trong lòng không khỏi thở dài: Đám người này không được, tầm mắt kiến thức không đủ, chỉ biết ăn uống hưởng lạc, không có tiếng nói chung với bọn họ.
Lý Đạo Huyền lại cảm thấy thú vị, tên họ Cố này có chút gì đó, món ăn đặc sản ta muốn ăn đã ăn được rồi, tiếp theo không bằng đi theo hắn xem thử.
Đám thư sinh ăn xong, muốn tiếp tục du ngoạn.
Trong đó có một người hỏi tiểu thương: “Huyện Tam Nguyên các ngươi, có chỗ nào chơi vui không?”
Tiểu thương mỉm cười: “Các vị công tử, huyện Tam Nguyên chúng tôi, chính là quê hương của một vị đại nhân vật, Lý Tĩnh! Các người có nghe qua chưa? Mấy hôm trước, người của Tần vương phủ đến huyện Tam Nguyên khảo sát, tìm được nhà cũ của Lý Tĩnh đấy, các vị nếu có hứng thú, không bằng đến đó xem thử.”
Các thư sinh quả nhiên rất hứng thú: “Ồ, nhà cũ của Lý Tĩnh? Đi xem đi xem!”
Một đám người theo chỉ dẫn của tiểu thương, đi ra khỏi thành, bên cửa thành phía đông huyện Tam Nguyên, thế mà lại có rất nhiều xe ngựa dừng lại, các xa phu đều đang ra sức gào thét: “Xe đi nhà cũ Lý Tĩnh, một lượt hai mươi văn một người, một lượt chỉ cần hai mươi văn thôi!”
Các thư sinh đương nhiên không thiếu chút tiền ấy, trả tiền xong, mấy chiếc xe ngựa chạy băng băng, không bao lâu, liền đưa bọn họ đến một nơi sơn thủy hữu tình.
Một ngôi nhà tranh xây dựa lưng vào núi, bên cạnh nhà còn có một con sông nhỏ, nước sông xanh biếc, rất có ý cảnh.
Ngôi nhà tranh kia, chính là cái gọi là “nhà cũ Lý Tĩnh”.
Lý Đạo Huyền chỉ liếc mắt nhìn một cái đã suýt bật cười, người của Tần vương phủ cũng không biết từ đâu tìm đến cái thứ đồ chơi này, cảnh vật xung quanh thì hạng nhất, nhà thì xiêu vẹo đổ nát, đã trải qua không ít năm tháng.
Đây đương nhiên không phải là nhà cũ thật sự của Lý Tĩnh, nhưng thật hay không ai thèm để ý?
Cửa treo một tấm biển “nhà cũ Lý Tĩnh”, trong nhà còn bày cả trường thương gãy, một đống sách vỡ.
Chỉ bằng cái thứ đồ chơi này, thế mà lại thật sự có rất nhiều du khách vây quanh nó.
Dù sao du khách thời cổ đại còn chưa trải qua đủ loại đòn hiểm của “khu phong cảnh giả”, vẫn đều là những du khách ngây thơ, đáng yêu. Đám thư sinh kia cũng vậy, vây quanh nhà cũ Lý Tĩnh không ngừng đi vòng vòng, bất kỳ một vật bài trí nào bên trong, đều phải hiếu kỳ nhìn hồi lâu.
Có người bắt đầu ngâm thơ: “Thần đầu lĩnh hạ Vệ công từ, lâu quan khung long cổ bi. Kham tiếu hàn chân thụ tử, chỉ huy đình ngạc dĩ anh nhi. Kim qua thiết mã hưng vương nhật, vũ phiến luân cân diệt khấu thì. Chiến sách bản kỳ kinh quốc dụng, sơ tâm bất dữ loạn thần tri.”
Thư sinh bên cạnh lập tức lớn tiếng khen: “Thơ hay, thơ hay! Trương công tử thật là văn hay chữ tốt.”
Cố huynh lại lắc đầu, thấp giọng nói: Rõ ràng là thơ của thi nhân Vương Hạm thời Nguyên mạt Minh sơ viết. Một người ăn cắp, những người khác lại khen hay. Haizz!
Hắn nói rất nhỏ, không ai nghe thấy, nhưng Lý Đạo Huyền dùng công năng “chú ý”, dù là âm thanh nhỏ đến đâu cũng có thể nghe rõ ràng, không khỏi khẽ giật mình: Ái chà, thì ra là Vương Hạm viết a, đã học đã học.
Các thư sinh khác thì đều thật sự đang chơi đùa.
Cố huynh kia lại ngồi xuống một chiếc bàn đá bên bờ sông, lấy giấy bút ra, ghi chép lại những điều mình chứng kiến: huyện Tam Nguyên làm du lịch rầm rộ, việc đi lại giữa phủ Tây An và huyện Tam Nguyên trở nên khá thường xuyên. Các vị quan lớn quý nhân ở phủ Tây An, đem tiền tiêu ở huyện Tam Nguyên, bị người nghèo ở đây kiếm vào túi… Rất tốt! Cho dù nhà cũ Lý Tĩnh này là giả, cũng đáng để mở rộng.
Lý Đạo Huyền thấy thú vị, dứt khoát đi tới, đặt mông ngồi xuống đối diện Cố huynh.
Cố huynh cảm thấy đối diện có người, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đối diện ngồi là một người trẻ tuổi có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu, ngạc nhiên nói: “Vị huynh đài này…”
Lý Đạo Huyền mỉm cười: “Ta họ Lý, người khác đều gọi ta là Lý viên ngoại.”
“Ồ, xin chào Lý viên ngoại.” Cố huynh chắp tay: “Tại hạ Cố Viêm Vũ, không biết huynh đài có gì chỉ giáo?”
Lý Đạo Huyền nghe được tên của hắn, trong lòng đánh thót một cái: Ta đã cảm thấy vị này có gì khác với người thường, quả nhiên là đại lão a.
Có điều, vị đại lão này hiện tại còn rất trẻ, vừa mới hai mươi tuổi, hiện tại thoạt nhìn còn rất non nớt, có chút ngây thơ đáng yêu.
Lý Đạo Huyền mỉm cười nói: “Ta và các ngươi cùng một toa xe đến Tam Nguyên, trên xe lửa đã thấy ngươi có gì đó khác với các thư sinh khác. Đến nơi này, càng cảm thấy ngươi có chút giống như hạc giữa bầy gà,ngươi viết viết vẽ vẽ trên giấy, là đang viết những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến đi này sao?”