Chương 852: Tiên nhân chỉ lộ
Chương 852: Tiên nhân chỉ lộ
Cố Viêm Vũ gật đầu: “Tại hạ đang du lịch thiên hạ, xem kỳ văn bốn phương. Đến phủ Tây An này, liền như nhà quê vào thành vậy, được thấy rất nhiều thứ mới mẻ kỳ lạ, tại hạ liền ghi chép những việc này lại.”
Lý Đạo Huyền: “Ta thấy những thứ huynh đài ghi chép, không giống như đang viết du ký. Hình như đều là phân tích một ít thứ lợi quốc phú dân.”
Cố Viêm Vũ: “A? Lý huynh nhìn thấy nội dung rồi sao? Thật là khiến Lý huynh chê cười.”
Hắn thấy Lý viên ngoại này không nói chuyện phong cảnh, thơ ca gì với mình, mà lại nói “lợi quốc phú dân”, nhất thời khiến hắn hứng thú tăng vọt, hứng thú nói chuyện liền tuôn ra, cảm giác còn thú vị hơn so với nói chuyện với đám thư sinh kia.
“Lý huynh, lần này tại hạ du ngoạn ở Tây An, thấy ngoại ô Tây An xây dựng rất nhiều công xưởng, đủ loại đồ vật kỳ quái khiến người ta hoa mắt. Mà những công xưởng này cung cấp cho bá tánh rất nhiều công việc, phát cho bọn họ rất nhiều tiền công.” Cố Viêm Vũ nói đến đây, có chút hưng phấn: “Thật là một bức tranh quốc phú dân cường, quốc gia nên như vậy mà làm.”
Lý Đạo Huyền: “Ây chà, trùng hợp ghê, ta cũng cảm thấy quốc gia nên làm như vậy.”
Cố Viêm Vũ hưng phấn xoa xoa tay: “Ta phải viết hết những thứ này xuống, chỉnh lý thành tấu sớ, nghĩ cách giao cho triều đình, nếu như có thể để hoàng thượng nhìn thấy, nói không chừng có thể có một chút tác dụng.”
Lý Đạo Huyền: “Để hoàng thượng nhìn thấy? Chỉ e là chưa chắc đã có kết quả gì tốt đâu.”
Cố Viêm Vũ: “Ơ? Lý huynh sao lại nói vậy?”
Lý Đạo Huyền: “Hoàng thượng đương triều là người có tính cách gì, Cố huynh còn chưa biết sao?”
Lời này vừa nói ra, Cố Diên Vũ liền sững người.
Lại cẩn thận nghĩ lại, mồ hôi lạnh ào ào chảy ra.
Tuy rằng hắn mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa tự mình trải qua quan trường, nhưng hoàng thượng đương triều là một người kỳ quái ra sao, vẫn là có nghe nói qua. Mấy năm trước, Phục Xã hội họp ở Hổ Khâu, Cố Viêm Vũ cũng có đi tham gia, lúc đó có nghe các vị quan viên tham gia hội nghị bàn tán.
Quan viên đều nói, hoàng thượng đương triều bạc bẽo, đa nghi, làm việc thất thường, làm việc dưới trướng hắn, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, như đi trên băng mỏng. Nếu như phạm phải một chút sai lầm, không khéo chính là kết cục bị cách chức bắt giữ.
Đây không phải đang vu oan hắn!
Mà là thật!
Cố Viêm Vũ chính mắt nhìn thấy tuần phủ Thiểm Tây và tuần phủ Sơn Tây thay đổi liên tục như đèn kéo quân, còn có nội các thủ phụ, thay đổi càng giống như con quay vậy.
Lý Đạo Huyền cười khì một tiếng: “Ngươi có phát hiện, dựa vào một mình hoàng thượng, vỗ đùi quyết định đại sự thiên hạ, có chút không đúng lắm hay không?”
Cố Viêm Vũ nghe vậy, trong lòng chấn động: “To gan!”
Lý Đạo Huyền cười: “Đừng hung dữ với ta, hung dữ cũng vô dụng. Ta biết, ngươi là người có kiến thức, câu nói vừa rồi của ta, trong lòng ngươi cũng đã từng nghĩ qua phải không?”
Cố Viêm Vũ nhất thời im lặng, thậm chí trong lòng có chút kinh hãi.
Hắn phát hiện, tâm tư của mình đã bị người trước mắt nhìn thấu.
Hắn có một ý tưởng, luôn giấu trong lòng, chưa từng nói với ai, chính là lý niệm “chúng trị”.
Hắn thậm chí đã sớm âm thầm viết xong một bài văn nhỏ, bên trong viết: “Nhân quân chi vu thiên hạ, bất năng dĩ độc trị dã. Độc trị chi nhi hình phồn hĩ, chúng trị chi nhi hình thác hĩ.”
Nhưng hắn biết rõ, thứ này một khi lộ ra ánh sáng, hắn rất có thể sẽ bị chém đầu.
Cho nên bài văn này bị hắn giấu kỹ, tuyệt đối sẽ không lấy ra cho bất kỳ ai xem. Thậm chí ngay cả những lão tiền bối, lão bằng hữu trong Phục Xã, cũng không biết trong lòng hắn đang xoay chuyển ý nghĩ như vậy.
Quá mức đại nghịch bất đạo!
Lý Đạo Huyền thấy cả người hắn cứng đờ, cũng không nói thêm nữa, từ từ sẽ quen thôi.
Câu cá phải chú trọng cá tự nguyện cắn câu, ngươi không thể cưỡng ép móc cá vào lưỡi câu được.
Y vỗ nhẹ lên vai Cố Viêm Vũ, cười nói: “Giới thiệu cho ngươi mấy nơi, ngươi có thể đi du lịch một chút, nhưng những gì chứng kiến trên đường, tốt nhất đừng viết cho hoàng thượng xem, rất dễ bị chém đầu đó.”
Cố Viêm Vũ ngơ ngác hỏi: “Nơi nào?”
Lý Đạo Huyền: “Thôn Cao Gia, huyện Trừng Thành, Thiểm Tây; Đạo Hà Đông, phủ Bồ Châu, Sơn Tây, sau khi xem xong hai nơi này, ngươi có thể đi về phía bắc đến Thái Nguyên, Sơn Tây, tân nhiệm tuần phủ Sơn Tây Ngô Sân, đang chuẩn bị phát triển mạnh Sơn Tây. Nếu ngươi đi nhanh, sẽ có thể nhìn thấy một đống học vấn kinh thế trị dụng, lợi quốc phú dân đấy.”
Cố Viêm Vũ: “Ơ?”
Lý Đạo Huyền nói xong, xoay người bỏ đi.
Cố Viêm Vũ vội vàng đứng dậy: “Lý huynh đừng đi, ta còn có việc muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là như thế nào…”
Hắn muốn hỏi ngươi làm sao biết trong lòng ta đang nghĩ đến chuyện “chúng trị”.
Nhưng Lý Đạo Huyền không đáp lại hắn, hắn chuyển đổi đồng cảm ra ngoài hộp, không đeo găng tay màu vàng, thò tay vào rương, chộp lấy một người máy số 3 mẫu sản xuất hàng loạt, vung tay lên …
Trong mắt Cố Viêm Vũ, chỉ thấy “Lý viên ngoại” trước mặt thân hình nhoáng lên, giống như dịch chuyển tức thời, xoẹt một cái đã xuất hiện ở nơi cách đó mấy chục trượng, lại nhoáng lên một cái, di chuyển đến nơi cách đó mấy chục trượng, lại nhoáng lên một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Cố Viêm Vũ: “A? Súc địa thành thốn?”
Trong lòng hắn hoảng sợ muốn chết, vừa rồi nói chuyện với mình, rốt cuộc là người phương nào? Hay là thần tiên? Yêu quái?
Hù chết người ta rồi!
Thật sự là hù chết người ta rồi.
Cố Viêm Vũ nhảy dựng lên bỏ chạy, muốn tìm người nào đó để nói chuyện.
Đúng lúc này, phía trước có một đám du khách mới đi tới, là từ Tây An tới. Toàn bộ đều là nam nhân thuần túy, cơ bắp cuồn cuộn, còn mặc trang phục giống nhau, hóa ra là các công nhân của xưởng Bá Nhất ở Tây An, đang tổ chức hoạt động team building.
Cố Diên Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy, trên ngực đám người này đều thêu một hình người kỳ quái, khuôn mặt kia tuy rằng là dùng chỉ thêu, có phần trừu tượng, nhưng đường viền của nó lại rất quen mắt, giống như đã từng thấy ở đâu rồi?
“A! Lý viên ngoại vừa rồi!” Cố Viêm Vũ bừng tỉnh: “Chính là khuôn mặt này.”
Khuôn mặt thêu và khuôn mặt làm bằng silicon giống người thật có chút không giống nhau, cho nên lúc trước khi nhìn thấy Lý Đạo Huyền, hắn còn chưa thể đối chiếu được.
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, mới phát hiện, vừa rồi nói chuyện với mình, không phải là bản tôn Đạo Huyền Thiên Tôn sao? Người thường có thể sử dụng tiên thuật súc địa thành thốn sao?
Cố Viêm Vũ chảy xuống mồ hôi lạnh ào ào.
Kinh ngạc, sợ hãi…
Hồi lâu sau, hắn mới nuốt một ngụm nước bọt, hạ quyết tâm: Thôn Cao Gia, huyện Trừng Thành; phủ Bồ Châu, Sơn Tây; Thái Nguyên, Sơn Tây, ba nơi này, mình nhất định phải đi xem thử.
Tiên nhân chỉ lộ, phàm nhân há có lý nào không đi xem xét một phen?
Cố Viêm Vũ nhảy dựng lên, lớn tiếng gọi đám thư sinh đồng hành: “Chư vị, tại hạ đột nhiên có chút việc gấp, phải đi trước, chư vị chơi vui vẻ.”
Đám thư sinh: “Ơ? Cố huynh…đừng vội mà.”
Cố Viêm Vũ cũng không để ý tới bọn họ giữ lại, nhảy dựng lên chạy về phía trạm xe lửa, không đến một lát, đã không còn bóng dáng.
Đám thư sinh nhìn theo bóng lưng của hắn, đồng loạt lắc đầu: “Cố huynh, ngươi vội vàng chạy đến trạm xe lửa cũng vô dụng, thời gian xe lửa vào trạm là cố định? Ngươi chung quy vẫn phải đợi chúng ta chơi xong rồi trở về cùng nhau.”
Buổi tối hôm đó, Cố Viêm Vũ ngồi trên ghế chờ ở trạm xe lửa, lúng túng nhìn đám thư sinh đồng hành trở về… một đám người nhìn nhau…