Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Chú Ý Nhân Phẩm

Chương 885: Chú ý nhân phẩm Chương 885: Chú ý nhân phẩm

Bạch Diên nghe vậy, hơi do dự.

Theo đạo lý mà nói, hắn với tư cách là giáo viên dân đoàn, cho tổng binh viện tiễu mượn dùng đồ tốt là chuyện hợp tình hợp lý, không cho mượn mới là khó hiểu.

Nhưng thứ này cũng không phải là của riêng Bạch Diên, mà là “của công” của thôn Cao Gia, không phải hắn có thể tuỳ ý quyết định.

Ngay lúc này, kim tuyến Thiên Tôn thêu trên ngực Bạch Diên bỗng nhiên phát ra âm thanh rất nhỏ, vừa đủ để Bạch Diên nghe được: “Khụ!”

Bạch Diên biết Thiên Tôn có phân phó, vội vàng nói với Tào lớn Tào nhỏ: “Thất lễ, ta đột nhiên muốn đi tiểu.”

Nói xong hắn lui đến nơi không người, kim tuyến Thiên Tôn mới nói: “Thôn Cao Gia vận chuyển tới ba cái khí cầu, cho Tào Văn Chiếu mượn một cái cũng không sao. Nhưng nhân phẩm người này tốt hay không, cần phải xem xét. Nhân phẩm tốt, có thể cho. Nhân phẩm không tốt, thì không cho.”

Bạch Diên: “A, thứ binh khí này, nếu cho quan binh mượn, về sau chẳng phải…”

Rõ ràng, hắn bỏ sót một câu: Về sau chẳng phải quan binh sẽ dùng để đối phó với chúng ta.

Kim tuyến Thiên Tôn cười hì hì: “Không sao! Kỹ thuật khí cầu cũng không khó, người tài trong quan phủ chỉ cần nhìn qua vài lần, rất nhanh sẽ học được, thứ này mà giấu nghề thì chẳng có ý nghĩa gì. Giao cho Tào Văn Chiếu mang đi thử nghiệm thực chiến cũng không tồi, so với việc người của chúng ta dùng tính mạng để thử nghiệm thì có lời hơn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết, là nhân phẩm người này phải tốt.”

Bạch Diên: “Hoá ra là vậy, thuộc hạ hiểu rồi, phải xem xét nhân phẩm người này thế nào.”

Có chỉ thị tối cao, Bạch Diên muốn thao tác liền đơn giản hơn nhiều, không cần do dự nữa, đi trở về trước mặt Tào lớn Tào nhỏ, mỉm cười nói: “Tào tướng quân, vừa rồi lúc đi tiểu ta suy nghĩ, sẽ cho các ngươi mượn dùng đèn Khổng Minh trinh sát này vậy.”

Tào Văn Chiếu mừng rỡ: “Như vậy thì tốt quá.”

Bạch Diên: “Nhưng mà thứ này cũng không rẻ đâu, ngài xem ta cho nữ nhân ở Lạc Dương chơi, lên trời một lần thu ba mươi lượng bạc, đặt ở đây thu phí một ngày, thế nào cũng kiếm được ba năm trăm lượng.”

Tào Văn Chiếu: “…”

Bạch Diên: “Nếu tướng quân muốn lấy đi dùng mười ngày nửa tháng, vậy thì thu phí…”

Vừa rồi đổi lại là một tên quan binh tướng lĩnh không nói lý lẽ, giống như Tả Lương Ngọc, phỏng chừng đã trở mặt trực tiếp cướp đoạt. Nhưng Tào Văn Chiếu thật sự không phải loại người như vậy, hắn do dự vài giây, thở dài: “Bản tướng quân không có nhiều tiền như vậy, không thuê nổi.”

Bạch Diên ra vẻ khó hiểu: “Tướng quân nam chinh bắc chiến, sao có thể không có tiền? Tuỳ tiện chém vài cái đầu người già yếu phụ nữ trẻ em, chiến công chẳng phải có ngay sao? Thưởng bạc há có thể ít?”

Vừa nghe lời này, Tào Văn Chiếu lập tức nổi giận: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Tào Biến Giao cũng tiến lên một bước, tay đặt trên chuôi đao: “Bạch tiên sinh, lời này của ngươi là có ý gì?”

Bạch Diên xoạt một cái mở quạt trong tay ra, che khuất nửa bên mặt, nói mỉa: “Chẳng lẽ những gì ta nói, không phải là chuyện thường ngày của quan binh sao?”

Tào Biến Giao tức giận: “Ngươi…”

Tào Văn Chiếu lại đột nhiên đưa tay đè mạnh lên vai Tào Biến Giao, giữ chặt hắn, trầm giọng nói: “Bạch tiên sinh, quan binh xác thực quân kỷ bại hoại, cũng khó trách dân gian lại có cái nhìn như vậy. Nhưng Tào mỗ không phải loại tướng quân như vậy, thiết kỵ Quan Ninh dưới trướng Tào mỗ cũng không phải loại binh lính như vậy. Tiền thì không có, cho dù có, cũng sẽ lấy để phát lương cho binh lính trước. Thứ đèn Khổng Minh cỡ lớn dùng để trinh sát này, Tào mỗ không thuê nữa. Chẳng lẽ không có thứ này thì không thể trinh sát sao? Tào mỗ cũng không phải là không có thám báo, nhiều năm nay dùng thám báo trinh sát cũng có thể đánh trận.”

Nói xong, hắn xoạt một cái xoay người, nói với Tào Biến Giao: “Biến Giao, chúng ta đi.”

Tào Biến Giao: “Hả? Thúc! Người này nói chuyện như vậy, phải đánh hắn mới đúng, sao có thể cứ thế mà đi?”

Tào Văn Chiếu: “Hắn nhìn quan binh như vậy, trách ai? Còn không phải trách bản thân quan binh chúng ta không nên thân, muốn đánh chi bằng đi đánh những tên sát lương mạo công, làm hỏng thanh danh quan binh chúng ta.”

Tào Biến Giao: “A…”

Thấy hai người muốn đi xa, Bạch Diên đột nhiên lên tiếng: “Hai vị tướng quân xin dừng bước.”

Tào Biến Giao quay đầu lại, tức giận nói: “Ngươi làm gì? Thật muốn bị đánh sao?”

Bạch Diên: “Ta quyết định cho các ngươi mượn đèn Khổng Minh, miễn phí.”

“Cái gì?” Tào Biến Giao còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Tào Văn Chiếu cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Diên.

Bạch Diên nói: “Ta đã sớm nghe nói về Tào tướng quân, từng phò tá Hùng Đình Bật, Tôn Thừa Tông, ở Liêu Đông chống lại Kiến Nô, hung mãnh thiện chiến, công lao rất cao. Năm Sùng Trinh thứ bảy, Tào tướng quân lại ở Tuyên Phủ, Đại Đồng chống lại Kiến Nô, tướng lĩnh khác đều trốn trong thành không dám ra ngoài. Chỉ có Tào tướng quân ở trấn thành chủ động khiêu chiến đại quân Kiến Nô, đáng tiếc bởi vì thế đơn lực bạc, không thu hoạch được chiến quả…”

Bạch Diên xoạt một cái cất quạt lại, chắp tay thi lễ: “Ta kính Tào tướng quân là một nam tử hán, đèn Khổng Minh trinh sát này, liền cho tướng quân sử dụng miễn phí vậy.”

“Ơ?” Tào Văn Chiếu có chút kinh ngạc: Thì ra là thế.

Hắn không khỏi chắp tay: “Hoá ra mặt sau quạt của tiên sinh cũng có chữ, vừa rồi lúc ngươi mở quạt ta nhìn thấy, mặt sau viết hai chữ lục nghệ.”

Tào Biến Giao toát mồ hôi: “Thúc, chẳng lẽ vừa rồi thúc kinh ngạc là bởi vì mặt sau quạt của hắn cũng có chữ sao? Chẳng lẽ không phải nên kinh ngạc vì những lời hắn vừa nói sao?”

Tào Văn Chiếu: “A? Nói như vậy, hình như cũng đúng.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tào Văn Chiếu suất lĩnh đại quân rời khỏi Lạc Dương, hướng về phía đông, đi về hướng Huỳnh Dương. Hắn còn cố ý phái một đội binh lính khiêng mấy bộ phận của “đèn Khổng Minh trinh sát”, một cái sọt lớn dùng để chở người, một cái chậu lửa dùng để đốt lửa cung cấp nhiệt khí, một ít nhiên liệu, còn có một cái khí cầu lớn tạm thời chưa bơm hơi, được gấp lại.

Sắp xếp xong lương thảo cho quân đội của Tào Văn Chiếu, tiễn hắn rời đi, tuần phủ Hà Nam Phàn Thượng Hiên cũng bắt đầu chuẩn bị hành động.

“Bạch tiên sinh, bản quan cũng phải đi tham gia tiễu phỉ, hoàng thượng hạ lệnh, trong vòng sáu tháng phải dẹp yên tặc khấu.” Phàn Thượng Hiên nói: “Bản quan cũng muốn tham gia vào mạng lưới bao vây…”

Bạch Diên vừa nghe liền hiểu, Phàn Thượng Hiên không tự tin đối với vệ sở binh dưới tay mình, lại đến cầu xin Bạch Diên tương trợ.

Chuyện như vậy đương nhiên là không có gì phải do dự, Bạch Diên chắp tay: “Được!”

Dân đoàn thôn Cao Gia cũng hành động, lưu lại một ngàn lão binh, bốn ngàn tân binh trấn thủ Lạc Dương và Tiểu Lãng Để. Bạch Diên suất lĩnh hai ngàn lão binh, ba ngàn tân binh, ra khỏi Lạc Dương, cũng tiến về phía đông.

Rời khỏi Lạc Dương đi về phía đông, liền cảm nhận được thế cục cấp bách.

Hà Nam lúc này, đã là một mảnh hoang tàn.

Ba mươi vạn đại quân lưu khấu hoành hành khắp nơi trên đất Hà Nam, nơi đi qua, tựa như châu chấu quá cảnh, quả thực là không có một ngọn cỏ.

Mùa hè năm Sùng Trinh thứ năm, Hoàng Hà vỡ đê, khiến cho một mảng đất đai rộng lớn của Hà Nam biến thành vùng lụt, không nghĩ tới sau trận lụt lớn lại ngay lập tức đến hạn hán, từ năm Sùng Trinh thứ năm kéo dài đến tận năm Sùng Trinh thứ bảy, tiếp theo lại là đại quân lưu khấu kéo đến…

Thiên tai nhân họa đều cùng lúc ập đến!

Bách tính Hà Nam thật sự là không an ổn lấy một ngày. Phía đông Lạc Dương, một mảnh hoang vu.
Bình Luận (0)
Comment