Chương 886: Mau cho ta xuống dưới
Chương 886: Mau cho ta xuống dưới
Hà Nam, phía đông Lạc Dương, núi Phục Hy!
Trong núi có một dòng sông, tên là Loạn Mã Xuyên.
Lúc này, đầy người ngựa đang chen chúc trên Loạn Mã Xuyên, đao thương kiếm kích, người hò ngựa hí, máu tươi văng khắp nơi.
Tiên phong viện tiễu của quân Minh gồm đội trung quân Lưu Hoằng Liệt, đội phó tổng binh Ngải Vạn Niên, đội Liễu Quốc Trấn, đều bị hơn mười vạn đại quân lưu khấu bao vây trong Loạn Mã Xuyên, đã định trước là bại cục.
Quan binh có kết cục này, cũng không oan uổng.
Mấy vị tướng quân này vẫn còn coi lưu khấu như lưu khấu trước kia, cho rằng rất dễ bắt nạt, tổng cộng chỉ có 3000 binh lực, lại dám tiến quân về hướng Huỳnh Dương.
Nào ngờ, hiện tại bây giờ đã khác xưa rồi.
Trải qua nhiều năm chiến đấu, đã khiến cho chủ lực lưu khấu đều biến thành những lão binh giàu kinh nghiệm chiến đấu, bọn chúng đã hoàn thành quá trình tiến hóa, không còn là đám Cổ Hoặc Tử vừa nghe đến hai chữ cảnh sát liền sợ hãi co rúm lại, mà là đám khủng bố dám cầm súng máy đấu súng với quân chính quy.
Quan binh còn vọng tưởng dùng 3000 người đuổi theo 30 vạn người của đối phương mà đánh, quả thực là muốn chết.
Kết quả của việc muốn chết, chính là thật sự sẽ chết!
Trong sơn lâm cách bên ngoài hơn mười dặm, thiết kỵ Quan Ninh do Tào Văn Chiếu suất lĩnh đang nghỉ ngơi trong rừng, một con ngựa phi nhanh như bay vào trong rừng, lăn xuống trước mặt Tào Văn Chiếu, khóc lóc kêu gào: “Tào tướng quân cứu mạng, ta là thuộc hạ của phó tổng binh Ngải Vạn Niên, Ngải tướng quân và Liễu tướng quân Liễu Quốc Trấn, đến Loạn Mã Xuyên cứu viện Lưu Hoằng Liệt, hiện tại đã bị vây, cầu tướng quân nhanh chóng xuất binh tương trợ.”
Tào Văn Chiếu nhíu mày: “Được, ta lập tức đi cứu viện.”
Tín sứ kia mừng rỡ.
Tào Biến Giao lại lên tiếng: “Thúc! Địa thế núi Phục Hy phức tạp hay thay đổi, khắp nơi đều là khe núi suối chảy, phải thận trọng. Cứ thế tiến vào cứu viện, chúng ta rất có thể cũng sẽ bị vây ở bên trong.”
Tào Văn Chiếu nhăn mặt lại.
Hắn không phải gà mờ, mà là danh tướng, am hiểu binh pháp, tình huống trước mắt, hắn tuyệt đối không nên lỗ mãng xông vào núi Phục Hy.
Nhưng nhìn thấy đồng đội bị vây, tình thế vạn phần nguy cấp, bảo hắn đứng bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, hắn cũng không muốn.
Trơ mắt nhìn đồng đội bị người ta vây công mà không ra tay tương trợ, vậy thì khác gì bán đứng đồng đội?
Hắn còn nhớ rõ, năm đầu Thiên Khải (năm 1621), đã từng xảy ra trận chiến Hồn Hà.
Lúc đó, Bạch Can binh, Thích gia quân đang huyết chiến với Kiến Nô, tuần phủ Viên Ứng Thái suất lĩnh thiết kỵ Quan Ninh lại bởi vì sợ chiến, không dám xuất binh tương trợ, trơ mắt nhìn Bạch Can binh và Thích gia quân bị tiêu diệt… Đó quả thực là sỉ nhục lớn của thiết kỵ Quan Ninh.
Tào Văn Chiếu trầm giọng nói: “Lập tức xuất binh cứu viện.”
Tào Biến Giao: “Thúc, giặc nhiều gấp trăm lần quân ta.”
“Gấp trăm lần cũng phải đánh.” Tào Văn Chiếu trầm giọng nói: “Không thể để trận Hồn Hà, tái hiện trên người ta.”
Tào Biến Giao: “Vậy ta ít nhất chúng cũng phải trinh sát một chút bố trí của giặc, đừng có trúng kế của giặc.”
Lời này ngược lại khiến Tào Văn Chiếu bừng tỉnh, đúng vậy, ta mượn được từ chỗ Bạch tiên sinh “đèn Khổng Minh trinh sát”, còn chưa lấy ra sử dụng, lúc này không dùng, còn chờ đến khi nào?
“Thả đèn Khổng Minh trinh sát lên!”
Tào Văn Chiếu hạ lệnh một tiếng, binh lính dưới trướng vội vàng bắt đầu thao tác.
Theo phương pháp Bạch Diên dạy bọn họ, lắp ráp mấy bộ phận lại với nhau, đốt chậu lửa lên, nhiệt khí bắt đầu rót vào bên trong khí cầu.
Không mất bao lâu, khí cầu liền chậm rãi bay lên.
Một tên lính canh biết chữ chui vào trong sọt, vừa sợ vừa dũng cảm bay lên trời.
Càng bay càng cao…
Khí cầu buông xuống một sợi dây thừng to dài, trên dây thừng còn buộc thêm một sợi dây mảnh.
Binh lính buộc sợi dây thừng đó vào trên cây, để khí cầu không bị gió thổi bay đi.
Trên mặt Tào Văn Chiếu không có biểu cảm gì, nhưng Tào Biến Giao lại sốt ruột nhìn khí cầu trên trời, lớn tiếng nói: “Lính canh, nhìn thấy gì chưa? Nói mau, nhìn thấy gì rồi?”
“Đừng có kêu, trên đó nghe không thấy đâu.” Tào Văn Chiếu nói: “Bay cao mới nhìn xa, nhưng bay cao rồi, liền không thể đối thoại, lấy ống trúc đã chuẩn bị từ trước ra.”
Tào Biến Giao bừng tỉnh, vội vàng lấy ra một ống trúc đã chuẩn bị từ trước, nhét vào bên trong một tờ giấy nhỏ, sau đó treo ống trúc lên sợi dây mảnh buộc trên dây thừng thô.
Hắn kéo sợi dây mảnh đó theo tiết tấu.
Lính canh trên khí cầu cảm nhận được dây rung động theo tiết tấu, liền vội vàng thu dây ở trên đó, sợi dây mảnh liền mang theo ống trúc, bay lên trời.
Sau một hồi lâu, ống trúc lại được thả xuống.
Tào Biến Giao mở ống trúc ra, sau khi nhìn kỹ, sắc mặt lập tức đen lại: “Ba đội quan binh của Lưu Hoằng Liệt, Ngải Vạn Niên, Liễu Quốc Trấn, đã xong đời… Giặc còn đào một cái bẫy chờ chúng ta chui vào, trong khe núi bên cạnh Loạn Mã Xuyên phục sẵn mấy vạn phục binh, nếu chúng ta chui vào, sẽ bị mấy vạn phục binh này từ bốn phương tám hướng xông ra bao vây.”
Sắc mặt Tào Văn Chiếu rất khó coi: “Giặc bây giờ đã biết chơi loại chiến thuật này rồi sao?”
Tào Biến Giao thấp giọng nói: “Biên quân và vệ sở binh gia nhập tặc quân ngày càng nhiều, chiến thuật chiến lược của chúng cũng càng ngày càng phong phú. Gần đây trong tay chúng còn không hiểu sao lại có thêm nhiều binh khí tốt như vậy, chắc là có thương nhân ngầm giúp đỡ phía sau…”
Sắc mặt Tào Văn Chiếu rất khó coi, suy nghĩ mấy giây, hỏi: “Chúng ta còn viện quân không?”
Tào Biến Giao: “Có! Tuần phủ Hà Nam là Phàn Thượng Hiên suất lĩnh vệ sở binh Hà Nam, còn có dân đoàn của Bạch tiên sinh kia, ở phía sau chúng ta khoảng năm dặm. Bọn họ cũng thả một cái đèn Khổng Minh, thúc nhìn xem.”
Tào Văn Chiếu quay đầu nhìn về phía tây bắc, quả nhiên, trên bầu trời xa xa có thể nhìn thấy một chấm đen nhỏ, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ, căn bản là không nhìn thấy.
Đó là đèn Khổng Minh trinh sát mà Bạch tiên sinh thả ra!
Tào Văn Chiếu cúi đầu, nói từng chữ một: “Tiến vào khe núi, tiếp viện tiền phương, cứu được bao nhiêu người thì cứu.”
Tào Biến Giao: “Thúc, vừa rồi thúc không nghe thấy sao? Giặc có mấy vạn phục binh, chúng ta đi vào sẽ bị vây.”
Tào Văn Chiếu: “Phía sau chúng ta còn có viện quân.”
Tào Biến Giao: “Nhưng viện quân không mạnh, thúc không phải không biết đám vệ sở binh mà Phàn Thượng Hiên mang đến là loại tôm tép gì. Còn đám dân đoàn thôn binh kia, càng không chịu nổi một kích.”
Tào Văn Chiếu: “Không cần bọn họ phải rất mạnh, bọn họ chỉ cần xuất hiện, là có thể tạo thành hỗn loạn cho giặc. Lúc giặc đang vây công chúng ta, viện quân phía sau vừa đến, giặc sẽ cho rằng chúng đã trúng kế của ta, đến lúc đó tất loạn, quân ta liều chết đánh một trận, ngược lại có thể đánh cho giặc tơi bời tan tác.”
Tào Biến Giao hít một hơi: “Quá nguy hiểm!”
Tào Văn Chiếu: “Sợ nguy hiểm, còn làm binh lính làm gì? Truyền lệnh của ta, toàn quân lập tức xuất kích, tiếp viện Loạn Mã Xuyên.”
“Tuân mệnh!”
Ba ngàn thiết kỵ Quan Ninh của Tào Văn Chiếu lập tức lao về hướng Loạn Mã Xuyên…
Chờ đã!
Hình như có thứ gì đó bị lãng quên?
Lính canh đang trừng lớn hai mắt trinh sát khắp nơi trên khí cầu, đột nhiên cúi đầu, mới phát hiện ra quân đội nhà mình đã chạy, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi trên trời.
“Tướng quân, ngài quên ta rồi.”
Lính thám báo vội vàng dập tắt lửa trong chậu lửa, hạ nhiệt độ, ngừng cung cấp nhiệt khí, khí cầu lão gia ơi, mau cho ta xuống dưới a a a a a a.