Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 89 - Chương 89: Xe Của Mão Nhật Tinh Quan

Chương 89: Xe của Mão Nhật Tinh Quan Chương 89: Xe của Mão Nhật Tinh Quan

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu đang lái xe rất tí tởn.

Nam nhân đến chết đều là thiếu niên, chỉ là theo tuổi tác càng lúc càng lớn, đồ chơi sẽ càng cao cấp hơn mà thôi. Nhưng bản tính thích đồ chơi là sẽ không thay đổi.

Đối với Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu, tiên xa chính là một món đồ chơi vui nhất.

Khi chơi ở trong thôn không thể phát huy được mấy, rất sợ chạy nhanh sẽ va phải cái này cái kia. Nhưng một khi lên quan đạo, hơn 30 dặm đường chạy đến Bạch gia bảo, còn không phải trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy?

Mành che nắng mở ra mức độ lớn nhất, tốc độ tối đa, đạt đến 80 ki lô mét trên một giờ, nếu không phải trên xe chất đống đồ ăn đã che đi một phần tấm năng lượng mặt trời, thậm chí họ sẽ đẩy tốc độ của tiên xa lên tới 100 ki lô mét trên một giờ.

Phía trước có một sườn núi nhỏ.

Người biết lái xe đều hiểu, khi xe gần đến đỉnh sườn núi nhất định phải giảm tốc độ, bởi vì đỉnh sườn núi che tầm mắt, không nhìn thấy tình hình bên kia sườn núi, rất dễ xảy ra sự cố không may, nhưng hai tên ngốc chưa học qua khoá "An toàn giao thông", không có kiến thức của phương diện này, tốc độ vẫn tối đa, chỉ một chữ xông lên.

Kết quả, tiên xa lấy tốc độ 80 ki lô mét trên một giờ bay qua sườn núi, hai người mới nhìn thấy ở giữa quan đạo bên kia sườn núi đầy người đang đứng, lúc này muốn phanh lại đã không còn kịp rồi.

Phản quân Tiểu Bá Vương đang bò lên sườn núi.

Trong rừng, vang lên tiếng gầm giận dữ của tuần kiểm Trình Húc: "Lên!"

Mặt trời xuất hiện ta bò lên sườn núi, bò lên đỉnh núi ta muốn hát...

Tiểu Bá Vương vừa định cất giọng hát hai câu, liền thấy hai bên quan đạo bên cạnh nháy mắt xuất hiện trên trăm tên quan binh!

Trang bị của quan binh lợi hại hơn phản quân nhiều, hai bên hơn mười cây cung đồng thời kéo căng dây, nhắm vào chính giữa chuẩn bị xạ kích. Trình Húc vung trường kiếm, phối âm với các cung tiễn thủ: "Tặc tử Tiểu Bá Vương, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi..."

Gã vừa mới kết thúc một câu trang bức, bên kia sườn núi vang lên tiếng "rầm rầm rầm", một chiếc xe xoẹt một cái bay qua đỉnh sườn núi, vọt tới.

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu trên xe đồng thời hô to: "Mau tránh ra a a, không phanh kịp rồi..."

Không ai có thể phản ứng kịp.

80 ki lô mét trên một giờ đấy, mấy người có thể phản ứng kịp chứ?

Bất kể tặc quân hay là quan binh, đều đứng chết trân.

Chỉ thấy chiếc xe khổng lồ lao thẳng vào trận hình tặc binh chính giữa quan đạo, người ngã ngựa đổ, tặc tù Tiểu Bá Vương ngay cả một câu hung ác cũng chưa kịp nói, đã bị xe đụng ngay mặt, liền gục ngã không kịp rên một tiếng.

Vài tên thân tín bên cạnh hắn cũng bị đụng văng ra theo hình cánh quạt.

Quan binh hai bên quan đạo đồng thời hít một hơi lạnh, nghĩ thầm: may mà ta không lao ra, chưa bước lên giữa quan đạo, bằng không hiện tại cũng bay lên trời giống như tặc nhân rồi.

Trịnh Đại Ngưu: "A a a, gặp rắc rối rồi, chúng ta đụng chết người rồi."

Cao Sơ Ngũ: "Không xong, làm sao bây giờ? Cần dừng xe không?"

Trịnh Đại Ngưu: "Không thể dừng, người nhà khổ chủ sẽ đánh chết chúng ta, chạy mau."

Cao Sơ Ngũ: "Ôi, vậy áy náy quá."

Trịnh Đại Ngưu: "Bây giờ như vậy dù gì cũng tốt hơn so với bị đánh chết, chạy mau, quay lại chuẩn bị tiền bồi thường rồi tới nhà thỉnh tội."

Hai người vốn không dám dừng xe, tiếp tục lao tới, lao ra khỏi tặc quân, chạy về hướng Bạch gia bảo.

Mức án gây tai nạn chết người khi tham gia giao thông còn bỏ chạy là bao nhiêu năm?

Vấn đề này, không có ai suy nghĩ!

Bởi vì tặc quân và quan binh, trong khoảng thời gian ngắn đều không thể dùng đầu óc để suy nghĩ.

Toàn bộ tặc quân đều ngớ ra, luân phiên kinh biến, đầu óc của chúng còn chưa thể kịp nảy số, quan binh hai bên quan đạo cũng ngẩn ra, cung trên tay kéo ra rồi cũng quên bắn.

Tràng cảnh quỷ dị cứng ngắc tiếp tục vài giây, Trình Húc mới hét lớn: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Tặc tù đã chết, nhanh chóng càn quét dư tặc."

Bọn quan binh giờ mới tỉnh hồn, lúc này cung tiễn trên tay mới bắn ra ngoài, phản quân bị bắn ngã trái đổ phải, tiếp đó quan binh lại ùa lên, phản quân Tiểu Bá Vương căn bản không chống lại một hiệp trước quan binh, không mất bao lâu đã tuyên cáo bình định.

Đợi sau khi cường đạo kẻ thì đền tội, kẻ thì chạy tứ tán, tràng diện mới ổn định lại rồi, Trình Húc mới quay đầu nhìn về phía phương hướng chiếc xe cổ quái kia biến mất, nghĩ thầm: đó cũng không phải là vật nhân gian! Chẳng lẽ là trời giáng thần vật, giúp ta dẹp yên cường đạo?

Bạch gia bảo trong cảnh tượng rất hân hoan.

Dưới chỉ huy của Bạch Diên, Bạch gia bảo trải qua trùng chỉnh một phen, tường bảo đã được chữa trị, còn gia cố thêm, mặc dù độ cao còn kém xa tường bảo của Cao Gia bảo, nhưng Bạch Diên vẫn cố gắng mô phỏng theo Cao Gia bảo, xây vọng lâu ở bốn góc, trên tường còn để tường chắn mái lồi lõm.

Bạch gia có tiền, các loại vật tư không thành vấn đề, hiện tại thiếu duy nhất chỉ có lương thực mà thôi.

Lương thực là thứ hiện tại có tiền cũng rất khó mua được.

Bạch Diên đang xoắn xuýt có nên tới thôn Cao Gia xin giúp đỡ hay không, liền nghe gia đinh thủ hạ hô to: "Lão gia, lão gia, có một chiếc xe kỳ quái đang chạy đến cửa thôn, người lái xe là của thôn Cao Gia."

Bạch Diên chấn động, vội vàng đi ra nghênh đón.

"A, ngươi là... Cao Nhất? Cao Nhị? Cao Tam? của thôn Cao Gia?"

Cao Sơ Ngũ làm bộ mặt khóc lóc: "Bạch lão gia, ta là Cao Sơ Ngũ."

Bạch Diên: "A, đúng đúng đúng, ngươi là Cao Sơ Ngũ, ta nhớ rất rõ."

Đối thoại này hình như đã nghe qua ở đâu rồi?

Bạch Diên có một loại cảm giác tình cảnh này giống như đã từng quen biết: "Ngươi một đại lão gia, làm bộ mặt như đưa đám làm gì?"

Cao Sơ Ngũ sắp khóc rồi: "Ta... trên đường chúng ta tới đây, đã đụng chết người."

Ánh mắt Bạch Diên đảo qua chiếc xe kỳ quái kia, đằng trước xe có vết tích va chạm qua, còn có máu tươi và vải rách, xem ra đụng không chỉ một người.

Hắn cầm lấy một miếng vải rách, nhíu mày, lại lập tức giãn ra: "Đừng lo lắng, hiện tại thế đạo này, người đứng đắn ai lại sẽ ra ngoài chạy lung tung? Ngươi đụng khẳng định là bọn tặc phỉ thôi. Nhìn miếng vải này sẽ biết, người mặc loại bố y này đi trên quan đạo, nhất định là tặc phỉ."

Nghe hắn nói như thế, tâm tình của Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu cũng trở nên tốt hơn. Đầu óc hai người đều rất đơn giản, dễ tin tưởng người khác, nhất là người có học vấn tinh thông quân tử lục nghệ như Bạch lão gia, tùy tiện một câu nói đủ khiến họ tôn sùng như chân lý.

Cao Sơ Ngũ nhếch môi cười: "Chao ôi, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, đâm chết tặc phỉ thì không cần lo lắng nữa."

Trịnh Đại Ngưu: "Bạch lão gia, chúng ta thừa lệnh thiên tôn, tới đưa cho ngài lương thực."

Bạch Diên nghe vậy mừng rỡ: "Thiên tôn nhân ái."

Hai tên ngốc từ trên xe dọn xuống một đống nào là gạo, mì, muối, đường, lần này coi như đã giải quyết được sự cấp bách của Bạch Diên rồi. Hắn cũng không khỏi vẻ mặt cung kính quay về hướng thôn Cao Gia hành đại lễ mấy cái: "Thiên tôn còn nhớ đến phàm thai nho nhỏ như ta, đại ân đại đức, suốt đời khó quên."

Tạ ân xong, ánh mắt hắn mới chuyển tới chiếc xe kỳ quái to tướng: "Đây là cái thứ gì?"

Vừa nói câu này, hai tên ngốc liền biết thời tới rồi.

Cao Sơ Ngũ hớn hở nói: "Đây là tiên xa thiên tôn ban thưởng chúng ta, mặt trời mọc là có thể chạy, mặt trời lặn là bất động."

Bạch Diên nghe vậy, không khỏi sửng sốt: "Khi mặt trời mọc sẽ chạy? Vậy... chẳng lẽ là... xe của Mão Nhật Tinh Quan?"

Bình Luận (0)
Comment