Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 90 - Chương 90: Ngươi Tâm Không Thành

Chương 90: Ngươi tâm không thành Chương 90: Ngươi tâm không thành

Thiên Khải năm thứ bảy tức Công Nguyên năm 1627. cuối tháng tám, huyện Trừng Thành rốt cuộc ổn định.

Khởi nghĩa nông dân náo động một thời gian dài, dưới sự "cố gắng không ngừng" của cửu phẩm tuần kiểm Trình Húc, rốt cuộc dần dần dẹp loạn.

Bạch Thủy Vương Nhị trốn về phía bắc, vượt qua sơn lâm đã rời khỏi huyện Trừng Thành, không ai biết hắn đi đâu nữa.

Tiếp theo, tân nhiệm huyện lệnh Lương Thế Hiền lên ngựa đi nhậm chức.

Vị tân nhiệm huyện lệnh này nhậm chức đưa ra mệnh lệnh đầu tiên chính là: "Hoàng đế băng hà, thiên hạ để tang."

Thì ra, ngày 22 tháng 8, hoàng đế thợ mộc nổi tiếng Chu Do Hiệu bệnh chết, ngày 24 tháng 8, Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm đăng cơ, kinh thành bên kia đã biến thiên, chỉ là huyện Trừng Thành bên này trời cao hoàng đế xa, tin tức chưa tới, mãi đến khi tân nhiệm huyện lệnh đi nhậm chức, mới đưa tin dữ này đến huyện Trừng Thành.

Dân chúng vừa nghe, a, đổi hoàng đế rồi à, đổi thì đổi thôi, tân hoàng đế biết làm mưa không? Nếu như không biết, vậy nên làm thì làm thôi, ai làm không quan trọng.

Thiên điện miếu Thành Hoàng của huyện Trừng Thành, hiện tại trông rất náo nhiệt.

Tam phu nhân toàn thân đạo bào, ngồi rất nghiêm chỉnh, ở trước mặt nàng đầy là thiện nam tín nữ đang nằm phủ phục, tới hơn mười người. Nhóm người này quay về Đạo Huyền Thiên Tôn thiên an vạn tạ một phen, lại cùng Tam phu nhân tụng một đoạn kinh, lúc này mới đi ra khỏi Thiên điện.

Họ đều là những người nghèo không có tiền xem bệnh, bị bệnh không có tiền chữa trị, hoàn toàn dựa vào thần dược Tam phu nhân đưa cho họ dùng, lúc này mới bảo vệ được tính mệnh.

Họ vừa mới đi ra Thiên điện, liền có một trung niên nam tử lủi tới, vẻ mặt lo lắng, mặc trên người cũng là áo vải thô, gầy trơ cả xương, vừa vào phòng liền quỳ gối trước mặt Tam phu nhân: "Cư sĩ, cứu ta với."

Tam phu nhân: "Hử? Người nhà ngươi bị bệnh gì?"

Trung niên nam tử lắc đầu: "Nhà của ta không ai bị bệnh."

Tam phu nhân: "Ồ?"

Trung niên nam tử thấp giọng nói: "Tiểu nhân là một trụ tọa tượng."

Tam phu nhân không hiểu trụ tọa tượng là gì, đành phải ngồi im không nói lời nào, để cho tự người đó nói.

Trung niên nam tử nói tiếp: "Mỗi tháng tiểu nhân phải tới một phường của quan phủ làm việc hai mươi ngày, chỉ có tiền thưởng rất ít ỏi, ngay cả cơm cũng không đủ ăn. Tiểu nhân đành phải dùng thời gian mười ngày còn lại liều mạng đi tìm công việc khác nuôi sống bản thân.

"Mấy ngày trước, có hai vị thợ nặn đến xưởng, họ đã phát tài, thoáng cái đã giao đủ bạc tượng ban 30 năm, không cần phải đến xưởng của quan phủ làm việc nữa."

Nghe đến đó Tam phu nhân có chút nghi hoặc, việc đó có quan hệ gì với ta?

Trung niên nam tử kia nói tiếp: "Hai vị thợ nặn cũng không chịu họ phát tài thế nào, chỉ nói một câu, họ được Đạo Huyền Thiên Tôn phù hộ, tiểu nhân liền đi khắp nơi hỏi thăm Đạo Huyền Thiên Tôn là vị thượng tiên nào, hỏi tới hỏi lui, liền nghe người ta nói tới cư sĩ."

Nghe đến đó Tam phu nhân rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là thế.

Trung niên nam tử đáng thương nói: "Xin cư sĩ chỉ điểm cho tiểu nhân, làm sao mới có thể được Đạo Huyền Thiên Tôn yêu mến, để tiểu nhân thoát ly khổ hải."

Bàn tính trong bụng Tam phu nhân đang gõ lạch cạch không ngừng, trong tay nàng chỉ có chút thần dược thiên tôn ban cho, có thể giúp người chữa bệnh, nhưng không có cách nào giúp người thoát khỏi nghèo khó, trụ tọa tượng này, khẳng định nàng không giúp được.

Nhưng nàng không giúp được, khẳng định thiên tôn sẽ giúp được.

Đã như vậy, lúc này chỉ có một con đường có thể đi.

Tam phu nhân làm ra vẻ mặt sâu xa khó hiểu, lắc đầu: "Tâm ngươi không thành, thiên tôn cũng không giúp được ngươi."

Trung niên nam tử khẩn trương: "Tiểu nhân tâm thành, tâm thành, cực kỳ thành."

Tam phu nhân: "Nếu như ngươi thật sự tâm thành, liền từ huyện thành Trừng Thành đi ra ngoài, đi về hướng đông bắc hơn 30 dặm, nơi đó có một thôn trang nhỏ tên là thôn Cao Gia."

Trung niên nam tử hốt hoảng: "Bên ngoài... binh hoang mã loạn..."

Tam phu nhân thản nhiên nói: "Quả nhiên, ngươi tâm không thành, ngươi đã sợ ra ngoài như thế, thiên tôn cũng không giúp được ngươi."

Trung niên nam tử nôn nóng: "Tiểu nhân tâm thành, thật sự tâm thành, tiểu nhân... Hiện tại đi thôn Cao Gia, hiện tại đi... sau khi đến thôn Cao Gia rồi, tiểu nhân lại nên làm gì?"

Tam phu nhân cười thần bí: "Đợi ngươi vào thôn rồi, mọi thứ sẽ tự biết."

Trung niên nam tử cắn răng, dập đầu cảm tạ Tam phu nhân rồi ra ngoài miếu Thành Hoàng, lại trở về nhà với tốc độ nhanh nhất. Vừa may hắn đã làm đủ 20 ngày làm việc quan phủ quy định của tháng này, kế tiếp có thời gian mười ngày để nghỉ ngơi, có thể tự do sắp xếp.

Vậy cứ dùng thời gian mười ngày này ra ngoài liều một lần xem sao.

Hắn mang theo mấy đồng tiền còn lại trong nhà, chỉ hai cái bánh khô, hai bộ y phục, còn có một cái nồi sắt, toàn bộ gia tài bỏ vào trong một cái bao.

Cúi đầu, rụt rè đi đến cửa thành.

Lão binh giữ cửa mặt đanh lại nhìn đoàn người lui tới, không có ý đi tới kiểm tra, hắn lẫn vào trong đoàn người ra vào thành rồi đi ra ngoài thành, sau đó vừa đi vừa hỏi đường, đi tới thôn Cao Gia.

Suốt đường đi không giây phút nào không lo sợ, nhưng bên ngoài cũng không hỗn loạn như hắn tưởng tượng, Trình Húc cũng không phải ăn không ngồi rồi, từ lâu cũng đã trấn áp hết tặc phỉ xung quanh.

Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, rốt cuộc trung niên nam tử thấy hơn mười dặm phía trước có một gia bảo cao to đứng sừng sững, hắc, đến thôn Cao Gia rồi.

Chạng vạng, chân trời một màu đỏ.

Lý Đạo Huyền đang mở thùng hàng chuyển phát nhanh.

Sắp đến tháng chín rồi, thời điểm gieo mạ mùa thu đang đến gần.

Các thôn dân thôn Cao Gia đã bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị cho vụ mới. Không ít thôn dân đã đào sẵn mương nước, chuẩn bị sẵn sàng để dẫn nước từ "hồ nước" đến ruộng đồng.

Chỉ dựa vào mương thì năng lực tưới tiêu rất có hạn, ruộng đồng khô hạn đã lâu, tốt nhất vẫn phải có một trận mưa để thấm nhuần đất đai.

Cũng đã đến lúc Lý Đạo Huyền phải "ban mưa" cho các thôn dân rồi.

Hơn một tháng trước y vẫn chưa làm mưa, đương nhiên là bởi vì nhiệt độ không khí đang rất cao, không thích hợp gieo trồng, y cung cấp một hồ nước lớn cũng đủ rồi.

Nhưng thời gian đến cuối tháng 8, nhiệt độ không khí trong hộp rõ ràng bắt đầu giảm xuống, cách thời gian gieo mạ càng ngày càng gần, hạ mưa đã trở thành việc nhất định phải suy nghĩ.

Máy phun sương, bình phun thuốc đều không được, những thiết bị này phun ra hạt nước quá lớn, nhỏ nhất cũng có đường kính 0,3 mi-li-mét, còn rất dày đặc, một khi phun vào hộp, đường kính giọt nước biến lớn 200 lần, tương đương với tại độ cao 200 mét ném xuống mặt đất từng quả bóng nước đường kính 6 xăng-ti-mét một cách dày đặc. Đó không phải là mưa, mà là tai hoạ.

Cho nên y trên mạng tra tìm tư liệu, rốt cuộc tìm được một loại có thể phun ra hơi nước rất nhỏ.

Máy xông khí dung dùng trong y học.

Loại thiết bị này thường dùng trong trị liệu các bệnh viêm phổi, hen suyễn, viêm đường hô hấp, có thể biến dung dịch thuốc thành hơi nước siêu nhỏ 2. 2 Mi-rô-mét, phun vào đường hô hấp của người bệnh, vì vậy đạt được mục đích trị liệu.

2. 2 Mi-rô-mét, sau khi đường kính biến lớn 200 lần, cũng chỉ 440 Mi-rô-mét, cũng chính là 0,44 mi-li-mét.

Thứ gì dùng trong y học đều rất nhỏ!

Hạt mưa với đường kính này nhất định không thể tạo thành tai hoạ.

Buổi sáng đã đặt một cái, SF giao hoả tốc, hiện tại đã nhận được hàng.

Bình Luận (0)
Comment