Chương 912: Bây giờ phải làm sao?
Chương 912: Bây giờ phải làm sao?
Sau khi dùng Phúc vương phủ làm thử nghiệm, Lý Đạo Huyền bắt đầu thử nắm giữ độ cao cách mặt đất của máy hút bụi.
Chỉ cần khống chế tốt độ cao, lực hút của máy hút bụi sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với kiến trúc, chỉ cần vừa đủ hút châu chấu đi là được.
Hút một cái trên đường phố phía đông… hô… toàn bộ con đường đều sạch sẽ.
Lại đổi sang đường phố phía tây hút một cái…
Lại chuyển sang bên tuần phủ nha môn hút một cái…
Đúng rồi, binh doanh của dân đoàn cũng phải hút…
Lý Đạo Huyền ngày thường rất lười, là cái loại ngay cả nhà bếp cũng lười dọn dẹp, nhưng mà dọn dẹp vệ sinh cho thành Lạc Dương trong hộp lại làm vô cùng cẩn thận.
Cái này gọi là [Làm việc chính đáng thì lười như giòi bọ, lúc chơi game lại cẩn thận tỉ mỉ].
Trải qua một hồi thao tác điên cuồng, thành Lạc Dương bị y hút đến mức sạch sẽ sáng bóng, nếu như lại đánh bóng một cái, tuyệt đối sẽ sáng long lanh.
Lý Đạo Huyền nhìn một vòng, tốt lắm, xong việc!
Thu ống máy hút bụi trở về…
Đúng rồi, còn phải thu những cái cốc thuỷ tinh, bát thuỷ tinh, hộp acrylic kia về…
Bách tính thành Lạc Dương hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.
Tiên gia pháp bảo ngay trước mặt bọn họ thu dọn châu chấu sạch sẽ. Giống như Trấn Nguyên Đại Tiên dùng ống tay áo thu Tôn Ngộ Không vậy, sạch sẽ gọn gàng.
Bụi bẩn, rác rưởi trong thành Lạc Dương, cũng đồng thời bị thu dọn.
Không khí sạch sẽ đến mức đáng sợ!
Một số bách tính gan lớn, đẩy cửa đi ra, vẻ mặt mơ màng nhìn lên bầu trời.
Tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy những cái cốc trong suốt, bát trong suốt khổng lồ kia, lần lượt bay lên trời, bay đi, những người dân bị nhốt bên trong khôi phục tự do, nhưng lại không đi lung tung, mà là “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, hướng về phía bầu trời dập đầu một cái thật sâu: “Đa tạ thần tiên lão gia cứu mạng.”
“Không phải, ngươi thêm lão gia phía sau thần tiên, không phải rất kỳ quái sao?”
“Vậy nên xưng hô như thế nào?”
“Thiên Thần đại nhân?”
“Thần Tiên đại nhân?”
“Thiên Tôn?”
Bách tính trong thành đổ xô ra đường, đủ loại hình thức bái lạy trời đất.
Lý Đạo Huyền dùng kính lúp kiểm tra người silicon của mình, rất tốt, không bị châu chấu cắn bị thương, dù sao thứ này là chế phẩm hoá học, châu chấu dựa vào bản năng, phát hiện ăn thứ này sẽ bị tiêu chảy, không dám hạ khẩu.
Thổi thổi!
Lại bỏ nó trở về trong hộp, đặt ngay cửa Phúc vương phủ.
Bọn Phúc vương vẫn còn ở trong cổng chính không có mái hiên, hai tay ôm lấy cột nhà, chết cũng không dám buông ra, sợ tiên gia pháp bảo kia lại đến hút mình một cái.
Bọn họ đột nhiên nhìn thấy, Tiêu đại tiên vèo một cái lại từ trên trời bay xuống, đứng vững trên mặt đất, tư thế giống hệt lúc hắn bay lên trời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần thái ung dung.
Tiếp theo, con ngươi của y đột nhiên chuyển động, đầu cũng cúi xuống, đưa tay gõ gõ cửa Phúc vương phủ: “Được rồi, nạn châu chấu đã qua. Phúc vương, ra ngoài tiếp tục nói chuyện ăn quịt đi.”
Phúc vương: “…”
Trịnh công công: “…”
Hộ vệ và hán tử giang hồ: “…”
Yên lặng, một mảng yên lặng kỳ lạ.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa tiếp tục.
Phúc vương hồn vía lên mây: “Làm sao bây giờ? Vừa rồi bản vương vô lễ với lão nhân gia ngài như vậy, hiện tại bản vương không dám ra ngoài nói chuyện.”
Trịnh công công: “Vương gia, đây… đây là không đi cũng phải đi. Nếu như không đi, Tiêu đại tiên tức giận chúng ta đóng cửa không gặp, lại tế ra tiên gia pháp bảo từ trên trời… cả vương phủ đều sẽ bị thu lên trời.”
Phúc vương toàn thân run rẩy: “Này phải làm sao, phải làm sao bây giờ?”
Hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn đám người giang hồ kia, tức giận nói: “Đều là các ngươi hại bản vương, ăn quịt làm cái gì? 10 văn tiền cũng không lấy ra được sao? Chỉ vì 10 văn tiền, ngay cả thần tiên trên trời các ngươi cũng dám chọc giận cho bản vương?”
Đám hán tử giang hồ kia cũng bị dọa đến mức run rẩy, vấn đề bây giờ, đã không phải là vấn đề 10 văn tiền nữa rồi, mà là vấn đề chọc giận thần tiên phải làm sao bây giờ.
Trịnh công công dù sao cũng là thái giám, phương diện “phỏng đoán ý trên” này trình độ là nhất đẳng, đột nhiên linh quang lóe lên: “Vừa rồi Tiêu đại tiên rõ ràng có thể dùng tiên gia pháp bảo thu chúng ta lên trời, nhưng mà ngài nương tay không thu, nói rõ chúng ta phạm vào không phải là tội chết, còn có thể cứu vãn, còn có thể cứu vãn.”
Phúc vương mừng rỡ: “Làm sao để cứu vãn?”
Trịnh công công: “Cái đó…chịu đòn nhận tội …"
Phúc vương bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng đúng đúng, chịu đòn nhận tội!”
Hắn quay đầu lại, nói với hộ vệ: “Đánh!”
Hộ vệ hiểu ý, vèo một cái nhảy qua, đánh cho đám người giang hồ gây chuyện kia một trận.
Đám người kia cũng biết mình gây ra đại hoạ, không dám phản kháng chút nào, cam tâm tình nguyện chịu đòn, trong nháy mắt đã bị đánh cho thê thảm.
Trịnh công công nhỏ giọng nói: “Những người này là do ta chiêu mộ tới, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm.” Nói xong, hắn duỗi tay trái ra, nói với hộ vệ bên cạnh: “Giúp một chút, đánh gãy nó.”
Hộ vệ toát mồ hôi lạnh: “Đánh thật sao?”
Trịnh công công: “Đánh đi! Lấy một cánh tay ra ngoài chịu tội, chung quy tốt hơn so với việc bị thần tiên thu lên trời giống như châu chấu.”
Hộ vệ cắn răng một cái, vung gậy lên.
Rắc một tiếng vang lên, cánh tay trái của Trịnh công công bị đánh gãy, hắn cắn răng nâng cánh tay lên: “Được rồi, ta cũng có thể đi chịu tội rồi.”
Nói xong, hắn liền quay đầu nhìn về phía Phúc vương.
Phúc vương rít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn chính là Phúc vương, con trai thứ ba của Minh Thần Tông Chu Dực Quân, là đứa con trai được Thần Tông sủng ái nhất, tuy rằng không làm được hoàng đế, lại nhận được đãi ngộ cực cao. Ngay cả lễ chế cũng cao hơn các vương gia khác mấy bậc, muốn hắn chịu uất ức của người phàm là tuyệt đối không thể nào.
Nhưng mà chọc giận thần tiên, Minh Thần Tông cũng không giúp được hắn.
Phúc vương suy nghĩ đủ đường, cuối cùng vẫn là chịu thua, tự mình chọn một cây cột trông rất đẹp mắt, bịch một tiếng đâm đầu vào, lực đạo khống chế một chút, không đâm chết mình, nhưng lại đâm đến mức đầu rơi máu chảy.
Máu tươi theo gương mặt của hắn chảy xuống, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt.
Phúc vương: “Như vậy… như vậy có thể chịu tội rồi chứ?”
Cánh tay Trịnh công công bị gãy, đau đến mức khoé miệng co giật: “Chắc là… được rồi… đi…”
Vì vậy, một đám người đau đến mức kêu rên, đủ loại hình dạng kỳ quái đi ra ngoài.
“Két!”
Cánh cửa lớn của vương phủ mở ra, Phúc vương đầu rơi máu chảy, dẫn theo một đám người bị thương theo đủ kiểu, xuất hiện trước mặt Lý Đạo Huyền.
Lý Đạo Huyền sớm đã dùng “chú ý” nhìn thấy bọn họ đang làm gì, lại giả vờ như không biết, “ồ” một tiếng: “Vương gia, ngài đây là làm sao vậy?”
Phúc vương mặt mày ủ rũ nói: “Tiêu… Tiêu đại tiên…”
Lý Đạo Huyền: “Tiên? Tiên gì? Ta không biết tiên gì cả.”
“A! Tiêu kỳ hiệp.” Phúc vương vội vàng sửa lại cách gọi: “Vừa rồi lúc tai hoạ châu chấu ập đến, bản vương… khụ… tại hạ, ở trong nhà suy nghĩ kỹ một chút. Vài phương án giải quyết mà ngài đưa ra vừa rồi, đều là vô cùng có lý. Bồi thường, nhất định phải bồi thường, tại hạ sẽ cẩn thận thẩm vấn những kẻ giang hồ này, có kẻ nào ăn quịt, gây ra tổn thất cho bách tính, toàn bộ bồi thường gấp đôi. A! Không đúng, toàn bộ bồi thường gấp trăm lần.”